
Chuyện nghề của cô Trịnh Lê Phương Anh - GV Tiếng Anh tại FPS Thái Nguyên
Nếu ai hỏi vì sao tôi chọn nghề dạy Tiếng Anh, có lẽ tôi sẽ chỉ cười và nói: “Vì tôi thích nhìn thấy ánh mắt sáng lên của sinh viên khi họ lần đầu tiên dám nói một câu tiếng Anh tròn trịa.” Nghe có vẻ đơn giản, nhưng thật ra, để có một khoảnh khắc như thế, đôi khi tôi phải mất vài buổi học… thậm chí cả một học kỳ.
Ngày tôi bắt đầu dạy ở FPT Polytechnic Thái Nguyên, ấn tượng đầu tiên của tôi là những khuôn mặt vừa háo hức vừa có chút… sợ. Sợ nói sai, sợ phát âm không chuẩn, sợ bị cười. Và tôi hiểu rằng: muốn dạy được tiếng Anh, việc đầu tiên không phải dạy từ vựng hay cấu trúc, mà là dạy cho các bạn cảm giác an toàn. Tôi từng nói với lớp: “Ở đây, ai cũng có quyền sai. Quan trọng là dám nói.”
Và thật sự, tôi đã chứng kiến những điều rất đẹp.
Những bạn sinh viên rụt rè ban đầu chỉ dám đọc nhỏ xíu, rồi một ngày mạnh dạn giơ tay phát biểu. Những bạn từng nghĩ mình “mất gốc” lại tự tin đứng thuyết trình nhóm. Có bạn còn chạy đến khoe với tôi: “Cô ơi, em vừa dám bắt chuyện với khách nước ngoài trong siêu thị!”. Câu chuyện ấy làm tôi vui cả tuần.
Làm nghề này, nhiều khi tôi không kỳ vọng sinh viên phải nói tiếng Anh như người bản xứ. Điều tôi mong nhất là các bạn bớt sợ, bớt ngại, và tin rằng mình có thể tiến bộ từng chút một.
Tôi luôn cố gắng mang những câu chuyện thật, tình huống gần gũi vào lớp học để tiếng Anh không còn là thứ gì đó xa vời, mà trở thành một phần của cuộc sống: hỏi đường, đặt món ăn, chia sẻ ước mơ, kể về một ngày vui… Chỉ vậy thôi cũng đủ làm giờ học trở nên sống động hơn.
Có người bảo dạy Tiếng Anh khó lắm. Tôi thì nghĩ, khó thật, nhưng đẹp vô cùng.
Đẹp ở những nỗ lực thầm lặng.
Đẹp ở sự tiến bộ rất nhỏ nhưng đủ làm người giáo viên mỉm cười.
Đẹp ở những lời “Thank you teacher!” ngập ngừng nhưng chân thành
Và mỗi khi bước vào lớp, nghe tiếng sinh viên chào “Hello teacher!”, tôi lại thấy mình đang làm đúng điều mình muốn: mở ra một cánh cửa mới cho các bạn, cánh cửa của sự tự tin và cơ hội.
Nghề giáo là vậy. Không ồn ào. Không hoa mỹ. Chỉ là mỗi ngày gieo một chút tin tưởng, một chút can đảm. Và tôi, Trịnh Lê Phương Anh, vẫn đang hạnh phúc với hành trình ấy, từng ngày.
Nhưng để kể hết câu chuyện, tôi cần kể cả những giờ học mà tôi cũng phải can đảm.
Có những ngày lớp học diễn ra không như mong đợi. Một vài bạn im lặng đến mức tôi phải dừng lại và hỏi từng bạn một, nhưng đôi khi vẫn nhận được cái lắc đầu e dè. Tôi nhớ một buổi học, nhóm sinh viên vừa đọc xong một đoạn hội thoại, tôi tưởng mọi thứ ổn, nhưng khi thử áp dụng vào tình huống giả lập, các bạn lúng túng, nói lộn từ, thậm chí có bạn còn cúi mặt như muốn biến mất. Lúc đó, tôi cũng hồi hộp, tự hỏi: “Mình đã làm gì sai sao?”
Rồi tôi nhận ra, chính những khoảnh khắc khó chịu ấy mới là cơ hội quý giá nhất. Tôi bắt đầu thay đổi cách tiếp cận: giảm áp lực, chơi trò chơi ngôn ngữ, kể chuyện cười bằng tiếng Anh, chia lớp thành những nhóm nhỏ, nơi các bạn có thể thử mà không sợ bị đánh giá. Chỉ sau vài buổi, sự im lặng dần được thay thế bằng tiếng cười, và những câu nói lắp bắp cũng bắt đầu trôi chảy hơn.
Tôi còn nhớ một sinh viên tên Linh, vốn rụt rè đến mức không dám giơ tay, ngày đầu tiên chỉ đọc được vài từ. Tôi bảo Linh: “Không sao, cô chỉ cần nghe em thử thôi.” Và sau nhiều lần kiên nhẫn, Linh đã tự tin đứng lên, thuyết trình bằng cả một đoạn hội thoại dài trước cả lớp. Khi đó, mắt em rực sáng, và cả lớp vỗ tay. Hạnh phúc không phải vì em nói chuẩn, mà vì em đã chiến thắng được nỗi sợ của chính mình.
Điều khiến tôi yêu nghề này không chỉ là những tiến bộ rõ ràng, mà còn là những thay đổi nhỏ, lặng lẽ mà chỉ giáo viên mới nhìn thấy. Một cái gật đầu khi bạn sinh viên hiểu ý, một nụ cười khi em thử đọc từ mới, hay thậm chí là một dòng tin nhắn: “Cô ơi, hôm nay em tự tin nói chuyện với bạn nước ngoài rồi!”, tất cả đều làm trái tim tôi ấm lên.
Ngoài lớp học, tôi cũng tìm cách tạo ra môi trường học tập sinh động. Tôi thường dẫn các bạn đi trải nghiệm: đến quán cà phê, siêu thị, hoặc tham gia các câu lạc bộ tiếng Anh. Mục đích là để các bạn nhận ra tiếng Anh không phải chỉ là ngôn ngữ học trên sách vở, mà là công cụ để kết nối, để sống và để thể hiện bản thân. Những lần ấy, tôi thấy các bạn không còn chỉ nói “Hello” hay “Thank you” nữa, mà còn đặt câu hỏi, kể chuyện, thậm chí tranh luận bằng tiếng Anh. Niềm vui khi thấy sinh viên dám thử, dám sai, và dám đứng lên thật sự không gì so sánh được.
Cũng có lúc, tôi tự hỏi: liệu phương pháp của mình có đủ tốt không? Liệu có học sinh nào cảm thấy áp lực hay chán nản không? Nhưng mỗi khi nhìn ánh mắt ngập tràn hy vọng, mỗi khi nghe những lời cảm ơn nhỏ bé mà chân thành, tôi biết mình đang đi đúng hướng. Dạy tiếng Anh không chỉ là dạy ngôn ngữ, mà còn là dạy can đảm, kiên nhẫn, và lòng tin vào bản thân.

Công việc này cũng dạy cho tôi nhiều điều. Tôi học được kiên nhẫn khi nhìn thấy sinh viên từng bước tiến bộ. Tôi học được cách lắng nghe, bởi mỗi sinh viên có cách học và tốc độ khác nhau. Tôi học được cách kiên trì, bởi những khoảnh khắc thất bại là cơ hội để cải thiện. Và hơn hết, tôi học được niềm vui trong những điều giản dị: một câu nói tròn vành, một nụ cười tự tin, hay một ánh mắt rực sáng khi hiểu điều mới.
Tôi nhận ra, nghề giáo không phải lúc nào cũng hào nhoáng. Nó là những giờ giây thầm lặng, khi bạn dõi theo từng bước đi nhỏ của học trò. Là những phút lúng túng, khi phải thử đủ cách để trò chuyện và truyền cảm hứng. Là những lần tự vấn bản thân: liệu mình đã đủ tốt để dẫn dắt các bạn chưa? Nhưng đồng thời, nó cũng là những niềm vui bất ngờ: nhìn sinh viên tiến bộ, nhìn sự tự tin nở ra trong mắt họ, nhìn những câu chuyện mà họ dám kể bằng tiếng Anh.
Mỗi ngày dạy học, tôi đều tự nhủ: không cần các bạn nói tiếng Anh như người bản xứ, không cần các bạn nhớ hết mọi từ vựng hay ngữ pháp, điều quan trọng là các bạn dám nói, dám thử, và dám tin rằng mình có thể tiến bộ. Tôi gieo mầm can đảm, gieo mầm niềm tin, và nhìn chúng nảy nở từng ngày trong từng câu nói, từng nụ cười.
Đôi khi tôi cũng tự hỏi, có thể tôi chưa tạo ra được “giáo viên hoàn hảo” hay lớp học hoàn hảo, nhưng tôi tin rằng, nếu có thể làm một điều, đó là giúp các bạn tự tin đứng lên, tự tin nói tiếng Anh, và tự tin bước ra thế giới thì tôi đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Và vậy, tôi tiếp tục hành trình ấy, mỗi ngày. Mỗi giờ học là một chương mới, mỗi sinh viên là một câu chuyện mới, và mỗi câu chuyện đều khiến tôi yêu nghề hơn, yêu tiếng Anh hơn, và yêu chính mình hơn, khi biết rằng mình đang góp phần mở ra những cánh cửa cơ hội cho thế hệ trẻ.
Dạy Tiếng Anh, với tôi, không chỉ là công việc. Nó là hành trình, là trải nghiệm, là niềm vui được chứng kiến sự can đảm nảy mầm từng ngày trong từng con người.
Và có lẽ, điều làm tôi hạnh phúc nhất là: dù có khó khăn, dù có áp lực, mỗi sáng bước vào lớp, tôi luôn thấy trái tim mình rộn rã, sẵn sàng để cùng các bạn trải nghiệm, cùng các bạn dám thử, và cùng các bạn dám… nói.
Trịnh Lê Phương Anh
| Là mô hình giáo dục trực thuộc Tập đoàn FPT, FPT PolySchool hiện đang triển khai chương trình đào tạo dành cho học sinh sau tốt nghiệp THCS với 6 ngành học mũi nhọn: Lập trình máy tính, Công nghệ thông tin, Thiết kế đồ họa, Quản trị kinh doanh, Quản lý vận tải và dịch vụ logistics và Quản trị khách sạn cùng 9 chuyên ngành bắt nhịp xu thế thị trường. Trải qua hơn 5 năm hình thành và phát triển, nhà trường đã xây dựng mạng lưới kết nối với hơn 2.000 doanh nghiệp, có mặt tại 18 tỉnh thành trên toàn quốc và đạt tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp có việc làm lên tới 97,7% - một con số ấn tượng khẳng định niềm tin và chất lượng. Đăng ký FPT PolySchool ngay hôm nay để trở thành sinh viên FPT PolySchool sau tốt nghiệp THCS tại đây: bit.ly/FPTPolySchool2025 hoặc qua hotline 0963.400.865. |