
Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên bước chân vào giảng đường với tư cách là một Giáo viên chủ nhiệm. Trái tim tôi lúc ấy vừa háo hức, vừa run rẩy. Tôi không biết mình sẽ chăm sóc đàn con này ra sao, làm thế nào để học trò lắng nghe, và liệu tôi có đủ sức để gắn bó với nghề giáo, một nghề mà người ta vẫn gọi là “trồng người” đầy gian nan nhưng cũng lắm vinh quang.
Thế rồi, năm tháng trôi qua. Tôi đã đi qua nhiều mùa khai giảng, nhiều kỳ thi, nhiều buổi sinh hoạt lớp và cả những ngày lễ đặc biệt, nơi tình yêu nghề giáo không chỉ được thể hiện qua những giờ học trên lớp, mà còn qua những khoảnh khắc đời thường, những ánh mắt học trò, những cái ôm vội vàng, những bó hoa trao tay đầy xúc động.
Có những mùa hoa như thế…
Mỗi năm, khi tháng Ba về, tôi lại thấy lòng mình rộn ràng. Không phải vì nắng xuân khoe sắc hay vì cuộc sống có những điều mới mẻ, mà vì đó là mùa của những kỷ niệm, những nụ cười rạng rỡ đầy ấm áp của đàn con yêu.
Ngày 8/3 năm ấy, có cậu sinh viên nhỏ nhắn, cậu sinh viên đã từng rất nhút nhát, lo sợ và tự ti vào bản thân, không dám chia sẻ và đã từng nghĩ mình sẽ dừng lại việc học giữa chừng, nhưng hôm đó, em đã bước đến tự tin, nở một nụ cười thật ấm áp trao cho tôi bó hoa, kèm theo lời nói: “Cô là người đầu tiên tin em có thể làm được.” Tôi đã giữ bó hoa ấy thật lâu, không phải vì nó đẹp, mà vì nó là minh chứng cho một điều: niềm tin của người thầy có thể thay đổi cuộc đời một người trò.
Mới ngày nào vẫn còn “Cô ơi, em không làm được, em biết là em kém mà”, 2 cô trò đã cố gắng từng chút, từng chút một, mà giờ đã là cậu sinh viên chững chạc của Melbourne Polytechnic
“Cảm ơn cô đã luôn kiên nhẫn với chúng em.”. Dòng chữ nắn nót trên tấm thiệp nhỏ xinh. Tuy giản dị nhưng với tôi đó là điều quý giá hơn mọi bằng khen hay danh hiệu.
Trong bức ảnh tôi giữ lại từ ngày hôm đó, trên phông nền hồng rực rỡ, 2 cô trò như hòa mình trong không gian hạnh phúc và tràn ngập yêu thương.
Có những ngày tôi ngồi lặng lẽ trong lớp học trống, nhìn lên bảng trắng, nơi từng dòng chữ được viết ra bằng tất cả tâm huyết. Tôi nhớ lại những buổi chiều muộn, khi cả lớp đã về hết, chỉ còn tôi với những bộn bề suy nghĩ, những kế hoạch chưa hoàn thành. Có lúc tôi tự hỏi: “Liệu mình có đang đi đúng đường không?” Nhưng rồi, chỉ cần một tin nhắn từ học trò: “Cô ơi, em vừa được nhận vào học việc ở công ty rồi!” hay một dòng trạng thái chia sẻ về bài học năm xưa, tôi lại thấy tim mình ấm lên.
Tôi đã từng chứng kiến những giọt nước mắt của học trò khi thất bại, và cũng từng vỡ òa trong niềm vui khi các em vượt qua chính mình. Có em từng bỏ học giữa chừng vì hoàn cảnh gia đình, nhưng sau đó quay lại, kiên trì từng bước để tốt nghiệp. Có em từng bị bạn bè xa lánh, nhưng rồi tìm được sự tự tin nhờ những giờ sinh hoạt lớp, những buổi trò chuyện riêng. Tôi không phải là người có thể thay đổi cả thế giới, nhưng tôi tin mình có thể là một điểm tựa nhỏ bé trong thế giới của các em.
Vào một buổi chiều mưa, khi cả lớp đã về hết, chỉ còn một em sinh viên ngồi lại. Em không nói gì, chỉ lặng lẽ lau nước mắt. Tôi ngồi xuống bên cạnh, không hỏi lý do, chỉ đưa cho em một tờ giấy và cây bút.
Em viết: “Em thấy mình vô dụng, em không biết mình có thể làm được gì.”
Tôi đã viết lại: “Em không cần phải giỏi ngay hôm nay. Chỉ cần em không bỏ cuộc, ngày mai sẽ khác”. Tờ giấy ấy, tôi không giữ, nhưng tôi tin em đã mang theo nó như một lời nhắc nhở.
Có những điều tôi dạy không nằm trong sách vở. Đó là cách đối diện với thất bại, cách xin lỗi khi mắc sai lầm, cách lắng nghe người khác và cách yêu thương chính mình. Tôi từng nói với sinh viên: “Điểm số không phải là tất cả. Điều quan trọng là các em học được gì từ quá trình đó.” Và tôi hạnh phúc khi thấy các em trưởng thành, không chỉ về kiến thức mà còn về nhân cách.
Một sinh viên từng nói với tôi:
“Cô ơi, em không giỏi, nhưng em sẽ cố gắng vì em không muốn làm cô thất vọng.”
Tôi liền nói: “Cô không cần em giỏi nhất, cô chỉ cần em không bỏ cuộc.” Đó là triết lý mà tôi luôn mang theo trong hành trình làm nghề: không ai bị bỏ lại phía sau, miễn là họ còn muốn bước tiếp.
Thời gian trôi qua, tôi đã chứng kiến các thế hệ sinh viên trưởng thành, vượt lên chính bản thân mình, mạnh mẽ thành công và đương đầu với sóng gió trong cuộc sống. Mỗi lần như thế, tôi lại thấy mình như được tiếp thêm năng lượng. Dĩ nhiên, không phải là tất cả sinh viên đều như thế, sẽ có em thành công, sẽ có em thất bại, cũng sẽ có em còn đang loay hoay trong chính những suy nghĩ của mình. Nhưng với tôi, các em đều là những bông hoa đã từng nở rộ trong tim tôi.
Có những mùa hoa không rực rỡ như tháng Ba, không có lễ kỷ niệm, không có hoa tươi hay thiệp chúc mừng. Đó là những mùa hoa của sự trưởng thành thầm lặng. Là khi một sinh viên từng học yếu, từng bị trượt môn, bỗng đạt được điểm trung bình. Là khi một em từng không dám phát biểu, bỗng giơ tay xin trình bày trước lớp. Là khi một em từng trốn học, bỗng quay lại và nói: “Cô ơi, em muốn bắt đầu lại.”
Những mùa hoa ấy không có tiếng vỗ tay, không có ánh đèn sân khấu, nhưng chúng là những khoảnh khắc đẹp nhất đối với tôi. Bởi chúng là minh chứng cho sự thay đổi, cho nỗ lực, cho niềm tin mà tôi đã gieo và các em đã dũng cảm đón nhận.
Tôi không phải là người giỏi nhất, cũng không phải là người có nhiều thành tích nhất. Nhưng tôi luôn cố gắng để mỗi sinh viên khi rời khỏi lớp học đều mang theo một điều gì đó, một bài học, một niềm tin, một sự khích lệ.
Tôi không biết mình sẽ còn gắn bó với nghề bao lâu nữa. Nhưng tôi biết chắc một điều: mỗi ngày được đứng lớp, được nhìn thấy ánh mắt học trò, được nghe những câu chuyện đời thường của các em, là một ngày tôi thấy mình sống có ý nghĩa.

Hành trình tuyệt vời không thể rời xa
Sinh viên từng hỏi tôi: “Cô có bao giờ thấy mệt mỏi với nghề không?”
Tôi cười: “Có chứ. Nhưng mỗi lần mệt, cô lại nhớ đến ánh mắt của các em, những lời cảm ơn, những thành công nhỏ bé mà các em đạt được. Và cô lại thấy mình không thể rời xa.”
Nghề giáo là một hành trình dài, không có điểm kết thúc. Mỗi thế hệ học trò đi qua, đều để lại trong tim tôi những dấu ấn riêng. Có em thành công, có em vấp ngã, nhưng tất cả đều là một phần của câu chuyện nghề, câu chuyện mà tôi vẫn đang viết từng ngày, bằng tình yêu, sự kiên nhẫn và niềm tin vào thế hệ tương lai.
Và nếu bạn, người đang đọc những dòng này, là một sinh viên, một đồng nghiệp, hay một người đang cân nhắc theo đuổi nghề giáo, tôi chỉ muốn nói với bạn rằng: “Hãy thử một lần sống với nghề bằng cả trái tim. Bởi khi bạn yêu nghề, nghề sẽ yêu lại bạn bằng những ánh mắt, những bó hoa, những lời cảm ơn và cả những mùa hoa nở trong tim.
Nếu ai đó hỏi tôi: “Điều gì khiến cô hạnh phúc nhất trong nghề giáo?” Tôi sẽ không ngần ngại trả lời: “Là khi thấy học trò của mình hạnh phúc.” Bởi nghề giáo không phải là nghề để tạo ra những con người hoàn hảo, mà là nghề để gieo những hạt giống hy vọng, để nuôi dưỡng những tâm hồn biết yêu thương, biết cố gắng và biết sống tử tế.
Tôi luôn có một niềm tin rằng: dù có bao nhiêu năm trôi qua, dù có bao nhiêu thế hệ học trò đi qua, thì những mùa hoa ấy, những mùa hoa nở trong tim, sẽ mãi mãi là phần đẹp nhất trong hành trình làm nghề của tôi.
Nguyễn Thị Ngọc
| Là mô hình giáo dục trực thuộc Tập đoàn FPT, FPT PolySchool hiện đang triển khai chương trình đào tạo dành cho học sinh sau tốt nghiệp THCS với 6 ngành học mũi nhọn: Lập trình máy tính, Công nghệ thông tin, Thiết kế đồ họa, Quản trị kinh doanh, Quản lý vận tải và dịch vụ logistics và Quản trị khách sạn cùng 9 chuyên ngành bắt nhịp xu thế thị trường. Trải qua hơn 5 năm hình thành và phát triển, nhà trường đã xây dựng mạng lưới kết nối với hơn 2.000 doanh nghiệp, có mặt tại 18 tỉnh thành trên toàn quốc và đạt tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp có việc làm lên tới 97,7% - một con số ấn tượng khẳng định niềm tin và chất lượng. Đăng ký FPT PolySchool ngay hôm nay để trở thành sinh viên FPT PolySchool sau tốt nghiệp THCS tại đây: bit.ly/FPTPolySchool2025 hoặc qua hotline 0963.400.865. |