Hơn ba năm trước, khi tôi nhận lớp tại FPT PolySchool Bà Rịa – Vũng Tàu, trong danh sách sinh viên mới, có một cái tên khiến tôi chú ý "Quách Hiển Long”. Lúc đó, tôi chỉ đơn thuần ghi nhớ cái tên ấy vì nó mang âm hưởng hơi khác, có chút gì đó nhẹ nhàng, tinh tế, dường như gợi lên hình ảnh một người trầm lặng và sâu sắc. Nhưng chỉ đến khi gặp em ngoài đời thật, tôi mới biết mình đã không nhầm.
Long là một chàng trai nhỏ bé, gầy gò, mái tóc luôn cắt gọn, khuôn mặt hiền lành và có phần ngây ngô. Nhưng điều khiến người đối diện không thể nào quên được lại là đôi mắt, một đôi mắt luôn chứa đựng nỗi buồn, mênh mang và sâu thẳm. Tôi đã từng gặp nhiều sinh viên: có em vui tươi, có em rụt rè, có em năng động, có em cá tính. Nhưng ở Long, tôi nhìn thấy một thứ gì đó khác, có lẽ là một vết nứt trong tâm hồn, như thể đằng sau dáng vẻ bình thường kia là cả một câu chuyện không thể nói thành lời.
Trong những buổi học đầu tiên, Long ít nói, gần như không giao tiếp với bạn bè xung quanh. Em đến lớp sớm, chọn một chỗ ngồi ở góc cuối phòng, cẩn thận mở laptop, ghi chép đầy đủ, không bao giờ gây chú ý. Khi tôi hỏi bài, em trả lời rất nhỏ, nhưng câu chữ lại rõ ràng, rành mạch và thông minh. Tôi cảm nhận được ở em một sự kỷ luật đặc biệt, một kiểu sống cẩn trọng, dè dặt, như thể chỉ cần một va chạm nhỏ thôi, thế giới của em sẽ sụp đổ.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ có lẽ em là một người hướng nội. Nhưng dần dần, qua những quan sát nhỏ nhặt, tôi nhận ra ánh mắt em có điều gì đó không ổn. Có những ngày, khi tôi đang giảng bài, tôi thấy Long nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nhìn xa xăm, trống rỗng, như thể em đang chìm trong một khoảng không vô tận. Ánh mắt ấy không phải của sự mơ mộng, mà là của một người đang cố thoát khỏi cơn đau nào đó.
Tôi bắt đầu để ý nhiều hơn. Mỗi khi có hoạt động nhóm, Long thường chọn làm việc một mình. Khi các bạn đùa giỡn, em chỉ mỉm cười nhẹ, không bao giờ tham gia. Có lần, tôi hỏi em có ổn không, Long chỉ gật đầu, cười gượng: “Dạ, em ổn, thầy ạ.” Nhưng nụ cười ấy, tôi biết, là một nụ cười của người đang học cách che giấu nỗi đau.
Rồi một hôm, qua lời kể của một sinh viên trong lớp, tôi mới biết phần nào câu chuyện phía sau con người ấy. Long là nạn nhân của bạo lực học đường.
Ở những năm cấp hai, em từng bị bạn bè trêu chọc, cô lập và hành hạ cả bằng lời nói lẫn hành động. Những tổn thương ấy không chỉ làm trầy xước da thịt, mà còn khắc sâu vào tâm trí em những vết sẹo không bao giờ lành. Từ một cậu học sinh năng động, yêu nghệ thuật và thích sáng tạo, Long trở thành một người khép kín, sống trong nỗi sợ bị tổn thương thêm lần nữa.
Tôi nghe mà nghẹn lòng. Làm giáo viên, tôi đã từng chứng kiến không ít trường hợp sinh viên chịu áp lực, nhưng hiếm ai có thể sống sót sau những năm tháng như thế mà vẫn giữ được tâm hồn nguyên vẹn. Long không chỉ sống sót, mà em còn đang học cách đứng lên.
Nhưng hành trình ấy không dễ dàng. Long từng mắc trầm cảm nặng. Em phải sống nhờ thuốc mỗi ngày để giữ tâm lý ổn định. Có những thời điểm, theo lời kể sau này, Long từng nghĩ đến việc từ bỏ cuộc sống. Những viên thuốc bé nhỏ trở thành tấm khiên mỏng manh giúp em chống lại bóng tối trong đầu. Và rồi, giữa những cơn khủng hoảng ấy, em chọn quay lại trường, chọn học tập, chọn tin rằng mình vẫn có thể bắt đầu lại.
Tôi nhớ mãi những buổi sáng Long đến lớp. Dù khuôn mặt em luôn bình thản, nhưng đôi mắt đỏ hoe, như vừa trải qua một trận chiến dài. Có những hôm em đến muộn, xin phép ngồi im lặng vì “đêm qua mất ngủ”. Tôi hiểu, mất ngủ không phải vì học hành, mà vì những cơn ám ảnh không dứt, những tiếng cười, châm chọc, những ký ức bị đánh đập, bị nhục mạ, cứ trở lại trong đầu em như một cuốn phim cũ.
Thế nhưng, điều khiến tôi nể phục là em không bỏ cuộc. Long vẫn đến lớp đầy đủ, vẫn nộp bài đúng hạn, vẫn cố gắng làm mọi thứ chỉn chu nhất có thể. Em ít nói, nhưng luôn lịch sự. Em không nổi bật, nhưng luôn âm thầm tiến bộ. Có lần, khi chấm bài kĩ năng mềm 02, tôi thấy bài của Long tuy chưa thật xuất sắc, nhưng lại mang một chiều sâu đặc biệt. Tôi nhìn thấy trong đó nỗi buồn, sự cô đơn, nhưng cũng có ánh sáng của hy vọng. Tôi nói với em: “Em có cảm xúc rất đặc biệt. Giữ nó lại, đừng để ai lấy mất.” Em chỉ cười, nhỏ nhẹ: “Em chỉ muốn làm điều gì đó khiến em thấy mình vẫn còn tồn tại, thầy ạ.”
Câu nói ấy khiến tôi im lặng hồi lâu.
Thời gian trôi qua, tôi vẫn dõi theo từng bước của Long. Em dần cởi mở hơn, tham gia vào các hoạt động của nhà trường. Dù vẫn còn rụt rè, nhưng mỗi lần đứng trước đám đông, tôi đều thấy ánh mắt em sáng hơn một chút, ánh sáng của một người đang dần lấy lại niềm tin vào chính mình.
Rồi một ngày của tháng 7 năm 2024, điện thoại tôi reo. Ở đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc, run run mà phấn khởi: “Thầy ơi… em đạt giải Nhân vật ấn tượng nhất cuộc thi Hồn Thiêng Đất Việt rồi…”
Tôi chết lặng. Tôi phải mất vài giây mới kịp phản ứng. Cậu sinh viên ngày nào ngồi co ro trong góc lớp, luôn sợ ánh nhìn của người khác… giờ đây đứng giữa sân khấu lớn, giữa ánh đèn rực rỡ, được vinh danh vì tài năng và nghị lực của chính mình.
Tôi đã không kìm được nước mắt.


Tôi nhớ rất rõ cảm giác khi nghe em nói chuyện trong điện thoại, vừa run, vừa nghẹn, như thể em vẫn chưa tin rằng điều đó là thật. Tôi chúc mừng em, nhưng trong lòng lại trào dâng một niềm xúc động khó tả. Tôi biết, để có được giây phút ấy, Long đã phải chiến đấu mỗi ngày với chính bản thân mình, với những vết thương vô hình mà người khác không thấy được.
Sau cuộc thi ấy, Long bắt đầu được nhiều người biết đến hơn. Em được mời tham gia các hoạt động của nhà trường, chia sẻ về hành trình vượt qua bạo lực học đường. Tôi nghe những bài phát biểu của em, giọng em vẫn nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng sức mạnh lạ thường. Em không nói về nỗi hận, mà nói về lòng tha thứ. Em không than trách, mà nói về hy vọng.
Em nói: “Không ai sinh ra để bị tổn thương. Nhưng nếu chúng ta từng bị tổn thương, hãy biến nó thành động lực để mình tốt hơn, để một ngày nào đó, khi nhìn lại, ta có thể mỉm cười và nói: Mình đã sống sót.”
Tôi tin, ít ai có thể nói những lời như thế nếu họ chưa từng đi qua vực sâu.
Một năm sau đó, vào tháng 9 năm 2025, tôi nhận được một tin nhắn từ em.
“Thầy ơi, em đang học Cao đẳng FPT ở TP.HCM. Em cũng vừa xin thêm được công việc cộng tác ở phòng CTSV và phòng PR FPS miền Nam. Ngoài ra, em cũng được một vài công ty chuyên tổ chức sự kiện mời về làm kỹ thuật viên hình ảnh, và làm việc thiết kế cho các cá nhân, doanh nghiệp trong nước.”
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn ấy. Không phải vì ngạc nhiên, mà vì hạnh phúc.
Tôi tưởng tượng ra hình ảnh Long bây giờ, không còn là chàng trai gầy gò ngồi lặng trong góc lớp nữa, mà là một người trẻ tự tin, dám bước ra thế giới, dám dùng chính đôi tay mình để tạo nên giá trị.
Tôi biết, đằng sau những dòng tin nhắn ngắn ngủi ấy là cả một hành trình dài của sự nỗ lực, kiên trì và lòng tin. Em đã đi qua những ngày tối tăm nhất, đã học cách mỉm cười khi mọi thứ xung quanh dường như sụp đổ, đã dám mơ ước trở lại, điều mà nhiều người từng nghĩ em sẽ không bao giờ làm được.
Tôi nhớ lại buổi đầu tiên gặp em, rồi nhìn lại quãng đường ba năm trôi qua. Tôi thấy rõ một phép màu đã xảy ra không phải phép màu từ ai khác, mà chính là từ trong trái tim em.
Phép màu ấy đến từ việc em không buông tay cuộc sống, dù có những ngày cuộc sống đã quá tàn nhẫn. Nó đến từ những lần em gắng gượng thức dậy, đến lớp dù không có chút năng lượng nào. Nó đến từ lòng dũng cảm khi em dám tin rằng: “Mình vẫn còn có thể hạnh phúc.”

Long ạ,
Cảm ơn em vì đã không từ bỏ, vì đã tin rằng thế giới này vẫn còn chỗ cho những người từng bị tổn thương. Cảm ơn em vì đã cho thầy cơ hội được đồng hành, được lắng nghe, được chứng kiến một hành trình hồi sinh đẹp đẽ đến vậy.
Thầy vẫn luôn tin rằng: Những đứa trẻ từng rơi vào bóng tối, khi bước ra ánh sáng, sẽ tỏa sáng theo một cách rất đặc biệt.
Và hôm nay, khi nhìn thấy em trưởng thành, kiêu hãnh, đầy bản lĩnh thầy biết rằng mọi giọt nước mắt, mọi đêm dài em đã trải qua, đều không vô nghĩa. Tất cả đã biến em thành một người có chiều sâu, có lòng nhân ái và có ý chí sắt đá.
Tương lai của em, thầy tin, sẽ rực rỡ, không phải vì em chưa từng gục ngã, mà vì em đã biết đứng dậy sau mỗi lần gục ngã.
Cảm ơn em, vì đã chứng minh rằng: Ngay cả trong bóng tối sâu nhất, vẫn có thể nở một đóa hoa của ánh sáng. Cảm ơn em vì đã cho thầy được chứng kiến một phép màu mang tên nghị lực con người.
BRVT, ngày 11/11/2025
Thầy Cao Văn Cang, FPT PolySchool BR-VT
| Là mô hình giáo dục trực thuộc Tập đoàn FPT, FPT PolySchool hiện đang triển khai chương trình đào tạo dành cho học sinh sau tốt nghiệp THCS với 6 ngành học mũi nhọn: Lập trình máy tính, Công nghệ thông tin, Thiết kế đồ họa, Quản trị kinh doanh, Quản lý vận tải và dịch vụ logistics và Quản trị khách sạn cùng 9 chuyên ngành bắt nhịp xu thế thị trường. Trải qua hơn 5 năm hình thành và phát triển, nhà trường đã xây dựng mạng lưới kết nối với hơn 2.000 doanh nghiệp, có mặt tại 18 tỉnh thành trên toàn quốc và đạt tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp có việc làm lên tới 97,7% - một con số ấn tượng khẳng định niềm tin và chất lượng. Đăng ký FPT PolySchool ngay hôm nay để trở thành sinh viên FPT PolySchool sau tốt nghiệp THCS tại đây: bit.ly/FPTPolySchool2025 hoặc qua hotline 0963.400.865. |