HÀNH TRÌNH NHỎ NƠI GIẢNG ĐƯỜNG - CÂU CHUYỆN CỦA MỘT GIẢNG VIÊN TRẺ

19:14 19/11/2025

Tháng 11 lại về, mang theo những cơn gió hanh heo và một khoảng lặng rất riêng trong lòng những người làm nghề “trồng người”. Tôi, một giảng viên trẻ vừa bước chân vào nghề chưa lâu, cũng thấy mình lặng lại khi nghĩ về hành trình ngắn ngủi nhưng đầy dấu ấn đã đi qua. Dẫu chưa có nhiều năm kinh nghiệm đứng lớp như các anh chị đồng nghiệp, nhưng mỗi ngày trôi qua trong công việc này lại như một trang sách mới mở, chứa đầy sự bất ngờ, hồi hộp, thử thách và niềm vui mà trước đây tôi chưa từng tưởng tượng.

Tôi đến với nghề dạy học như một cái duyên hơn là một lựa chọn được chuẩn bị từ trước. Hồi còn là sinh viên, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng mình sẽ làm một công việc sáng tạo, đúng chuyên môn và thoải mái với đam mê. Chưa bao giờ tôi hình dung bản thân sẽ đứng trước một lớp học, cầm viên phấn, mở bài giảng và nói những điều có thể tạo ảnh hưởng cho một ai đó. Nhưng rồi một cơ hội đến vào đúng lúc tôi cảm thấy bản thân cần thử thách mới. Một người thầy cũ gợi ý rằng: “Sao em không thử giảng dạy? Em có năng lượng và sự kiên nhẫn mà người làm nghề cần.” Tôi nghe vậy, vừa vui, vừa… lo. Nhưng chính cái cảm giác thách thức ấy lại thôi thúc tôi đăng ký, thử sức và rồi bén duyên với nghề.

Buổi dạy đầu tiên của tôi diễn ra vào một buổi sáng trời đầy nắng. Bước vào lớp, trước mặt tôi là mấy chục gương mặt học trò đang tò mò quan sát giảng viên mới. Tôi còn nhớ khi ấy tay mình hơi run, tim đập nhanh, và câu nói đầu tiên bật ra nghe cũng không mấy tròn trịa. Nhưng điều bất ngờ là: bọn trẻ mỉm cười với tôi. Nụ cười ấy, nhẹ thôi nhưng đủ để làm tan hết mọi lo lắng. Tôi hiểu rằng: chỉ cần chân thành, học trò sẽ cảm nhận được.

Trong những tuần đầu, tôi không chỉ giảng bài, mà còn học cách hiểu từng học trò. Mỗi lớp có một năng lượng khác nhau: có lớp sôi nổi, có lớp trầm hơn; có bạn rất khéo léo và sáng tạo, có bạn lại còn vụng về, ngại thể hiện. Thỉnh thoảng có bạn đến muộn, có bạn quên bài, có bạn bận việc gia đình nên vắng học… Những điều trước giờ tôi chỉ nghe các thầy cô kể, nay tôi mới thực sự chạm mặt và đối diện. Và tôi nhận ra rằng, nghề dạy học không phải chỉ là truyền đạt kiến thức, mà là đồng hành, lắng nghe và truyền cảm hứng.

Tôi nhớ một bạn sinh viên rất nhút nhát, gần như không dám đưa ra ý kiến trong những buổi đầu. Thấy vậy, tôi thường xuyên nhắc bạn bằng những câu hỏi nhỏ: “Em nghĩ sao về ý này?”, “Em thử làm theo cách em thích xem?”, “Không sao đâu, cứ thử đi.” Một ngày nọ, bạn ấy bất ngờ mang đến một bài làm khiến cả lớp trầm trồ. Bạn bước lên trình bày với giọng nói còn run, nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường. Khi kết thúc, bạn lén nói với tôi: “Em cảm ơn thầy. Nếu thầy không hỏi chắc em vẫn sợ không dám thử.” Khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu vì sao người ta bảo nghề giáo là nghề gieo hạt. Mỗi lời động viên, mỗi sự kiên nhẫn, mỗi cơ hội nhỏ trao cho học trò đều có thể là mầm cây lớn lên theo thời gian.

Tôi cũng nhớ có những buổi tối tôi ngồi hàng giờ để soạn bài, chỉnh từng slide, tìm từng ví dụ thực tế sao cho dễ hiểu nhất. Tôi biết rõ mình còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm so với các thầy cô đi trước, nên tôi càng muốn chuẩn bị kỹ lưỡng. Có lần tôi dạy một bài mà cảm thấy chưa ổn, ngay tối hôm đó tôi xem lại, sửa đổi, tìm cách truyền đạt khác. Nghề dạy học khiến tôi học thêm một điều: chính sinh viên là người giúp tôi trưởng thành hơn mỗi ngày.

Trong hành trình ngắn ngủi này, tôi may mắn được gặp những học trò rất đặc biệt – những bạn không chỉ coi tôi là giảng viên, mà còn tin tưởng chia sẻ những câu chuyện bên ngoài lớp học: chuyện ước mơ, chuyện gia đình, những khó khăn, hoang mang ở tuổi đôi mươi… Tôi vẫn nhớ lời một bạn từng nói: “Em cảm giác thầy hiểu bọn em nhiều hơn em tưởng.” Tôi cười, không dám nhận rằng mình hiểu nhiều, nhưng tôi luôn cố lắng nghe nhiều nhất có thể. Vì đôi khi, người trẻ chỉ cần một ai đó kiên nhẫn lắng nghe.

Nghề dạy học đã cho tôi rất nhiều thứ: niềm vui khi nhìn thấy ánh mắt học trò sáng lên khi hiểu bài; sự xúc động khi đọc những lời chúc 20/11 vụng về mà dễ thương; hay ngay cả khi tôi thấy lớp hơi ồn, hơi nghịch, tôi cũng thầm nghĩ: “Hóa ra mình đã trở thành người mà trước đây mình thường gọi là… thầy cô.”

Tôi biết rằng mình vẫn đang ở những bước đầu tiên của hành trình dài phía trước. Tôi vẫn còn non nớt, còn nhiều điều phải học, từ chuyên môn, kỹ năng quản lý lớp, cách truyền cảm hứng, cho đến bản lĩnh đứng lớp. Nhưng tôi tin rằng sự chân thành và nhiệt huyết là điều quan trọng nhất đối với một người giáo viên trẻ. Và tôi tự nhủ mỗi ngày: chỉ cần tôi cố gắng thêm một chút, yêu nghề thêm một chút, thì mai này khi nhìn lại, tôi sẽ thấy hành trình này thật đáng tự hào.

Điều khiến tôi trân quý nhất trong nghề này có lẽ là khoảnh khắc nhận ra mình đã trở thành một phần nhỏ trong hành trình của học trò. Mỗi khóa học qua đi, tôi vẫn còn nhớ từng gương mặt, từng bài vẽ, từng câu nói, từng buổi thảo luận vui vẻ. Và khi các bạn trưởng thành, khi các bạn đi xa, biết đâu trong hành trang của các bạn có một chút gì đó mà tôi đã góp vào: một câu nói, một lời khuyên, một bài học, hay đơn giản chỉ là cảm giác tự tin dám thử.

Đến bây giờ, nếu ai hỏi tôi rằng điều gì làm tôi gắn bó với nghề dạy học, tôi sẽ trả lời: “Là cảm giác được nhìn thấy ai đó trưởng thành lên từng chút, và biết rằng mình có thể đóng góp vào điều đó.” Dẫu đôi khi mệt mỏi, có lúc áp lực, có những buổi đứng lớp xong về chỉ muốn ngả lưng ngủ ngay; nhưng tôi chưa từng thấy hối hận vì đã chọn con đường này.

Nghề giáo đối với tôi giống như một ngọn lửa nhỏ, không quá bừng sáng, không quá ồn ào, nhưng âm ỉ, bền bỉ và ấm áp. Tôi hy vọng mình có thể giữ ngọn lửa ấy thật lâu, để không chỉ “truyền nghề” mà còn “truyền lửa” cho những thế hệ sau.

Ngày 20/11 năm nay, khi nhìn lại quãng đường đã qua, tôi nhận ra rằng nghề giáo thật sự thiêng liêng hơn tôi từng nghĩ. Không phải vì danh hiệu, không phải vì những lời chúc, mà vì những câu chuyện nhỏ nằm trong từng buổi học, nơi tôi và học trò cùng trưởng thành.

Và tôi tin rằng hành trình phía trước sẽ còn nhiều câu chuyện đáng nhớ hơn nữa. Với tôi, nghề dạy học không phải là điểm đến, mà là một chuyến đi dài, nơi mỗi ngày đều có một niềm vui mới để kể lại, một bài học mới để lưu giữ, và một lý do mới để tiếp tục yêu nghề.

Vũ Bảo Hòa

Là mô hình giáo dục trực thuộc Tập đoàn FPT, FPT PolySchool hiện đang triển khai chương trình đào tạo dành cho học sinh sau tốt nghiệp THCS với 6 ngành học mũi nhọn: Lập trình máy tính, Công nghệ thông tin, Thiết kế đồ họa, Quản trị kinh doanh, Quản lý vận tải và dịch vụ logistics và Quản trị khách sạn cùng 9 chuyên ngành bắt nhịp xu thế thị trường. Trải qua hơn 5 năm hình thành và phát triển, nhà trường đã xây dựng mạng lưới kết nối với hơn 2.000 doanh nghiệp, có mặt tại 18 tỉnh thành trên toàn quốc và đạt tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp có việc làm lên tới 97,7% - một con số ấn tượng khẳng định niềm tin và chất lượng.

Đăng ký FPT PolySchool ngay hôm nay để trở thành sinh viên FPT PolySchool sau tốt nghiệp THCS tại đây: bit.ly/FPTPolySchool2025 hoặc qua hotline 0963.400.865.

Cùng chuyên mục

ĐĂNG KÝ TƯ VẤN TRỰC TUYẾN

  • This field is for validation purposes and should be left unchanged.

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *