HÀNH TRÌNH CÙNG K19 – KÝ ỨC MÃI XANH TRONG TIM CÔ 

19:33 19/11/2025

Có những hành trình, dù thời gian có trôi đi, vẫn ở lại trong tim như một mảng trời ký ức trong veo. Với tôi, một người đứng lớp ở FPT PolySchool, đó chính là hành trình cùng các em sinh viên khóa K19. Những buổi học STEM đầy tiếng cười, những chuyến đi xa sân khấu hoá tác phẩm “Vợ chồng A Phủ” ở Bắc Giang, những buổi sáng tinh mơ cùng nhau khởi hành, tất cả vẫn vẹn nguyên như mới hôm qua.

Ngày đầu bước chân vào môi trường FPT PolySchool, tôi mang theo bao trăn trở: làm sao để lớp học không chỉ là nơi “truyền đạt kiến thức”, mà còn là không gian để sinh viên được sống, được thử nghiệm, được trải nghiệm thực sự. Khi nhà trường triển khai chương trình học tích hợp STEM, tôi cảm thấy như tìm được con đường phù hợp với triết lý giáo dục mà mình luôn tin tưởng: giáo dục phải gắn với trải nghiệm và tri thức phải đi cùng hành động.

Những buổi STEM đầu tiên của tôi và các em là chuỗi ngày đầy hứng khởi. Chúng tôi cùng nhau làm mô hình, lắp ráp sản phẩm, sáng tạo từ những vật liệu tưởng chừng vô tri. Tôi vẫn nhớ như in buổi học với chủ đề “Tái chế vì một hành tinh xanh”. Cả lớp rộn ràng như một xưởng nhỏ: nhóm này hì hục cắt chai nhựa, nhóm kia loay hoay dán keo, nhóm khác cười vang khi chiếc mô hình cầu Da Vinci bị… nghiêng sang một bên.

Giữa không gian ấy, tôi nhận ra ánh mắt các em - ánh mắt sáng rực niềm vui của những người đang được tự tay làm ra điều gì đó có ý nghĩa. Đó không còn là tiết học theo kiểu truyền thống, mà là một buổi “chạm” vào kiến thức, nơi lý thuyết biến thành hành động và sáng tạo trở thành niềm vui.

Một buổi chiều, khi cả lớp đã ra về, tôi vẫn thấy vài sinh viên nán lại. Một em vừa tô màu cho sản phẩm vừa nói nhỏ: “Cô ơi, lần đầu tiên em thấy học mà vui đến thế.” Câu nói giản dị ấy khiến tôi xúc động đến lặng người. Làm nghề giáo, còn gì hạnh phúc hơn khi thấy học trò tìm được niềm vui thật sự trong học tập?

Từ những buổi học ấy, tôi bắt đầu thay đổi cách dạy. Tôi nhận ra, sinh viên chỉ thật sự “học” khi các em được tham gia, được sáng tạo, được là chính mình. Và STEM, với tôi, không chỉ là phương pháp, mà là cầu nối giữa tri thức và cảm xúc, giữa lý trí và trái tim.

 “Vợ chồng A Phủ” – chuyến đi Bắc Giang và hành trình của thanh xuân

Nếu những buổi STEM là khoảng thời gian gieo hạt sáng tạo, thì chuyến sân khấu hoá tác phẩm “Vợ chồng A Phủ” tại FPT PolySchool Bắc Giang lại là mùa gặt cảm xúc, nơi cô trò cùng nhau sống trọn trong niềm đam mê và tình yêu văn học.

Hôm ấy, trời vừa hửng sáng. Chúng tôi tập trung ở sân trường trong làn sương mỏng. Tiếng nói cười rộn ràng, tiếng gọi nhau í ới, tiếng loa kiểm tra đạo cụ xen lẫn tiếng chim đầu ngày. Tôi nhìn những gương mặt quen thuộc, những đứa học trò của tôi, vừa háo hức vừa hồi hộp mà lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Chuyến đi ấy không chỉ là một buổi biểu diễn, mà còn là một hành trình trưởng thành.

Chiếc xe chở đoàn lăn bánh giữa con đường dài hun hút. Trên xe, các em bắt đầu hát những bài ca tuổi trẻ vang lên rộn rã. Ai đó đánh nhịp trên ghế, người khác cất giọng cao vút. Tiếng hát hòa với tiếng gió, tiếng bánh xe lăn, trong giây phút ấy, tôi chợt thấy mình cũng trẻ lại. Tôi nhận ra, có lẽ chính những chuyến đi như thế này mới khiến mối dây giữa thầy và trò trở nên thân thiết, gần gũi đến lạ.

Đến Bắc Giang, chúng tôi bắt tay ngay vào việc chuẩn bị. Vì là sân khấu dã chiến, tất cả đều phải tự tay làm: dựng phông, gắn đèn, thử nhạc. Tôi vẫn nhớ ánh nắng chiều chiếu xuống sân, hắt qua những tấm vải nền, làm bụi bay lên lấp lánh. Các em chạy qua chạy lại, mồ hôi ướt trán nhưng nụ cười không bao giờ tắt.

Rồi buổi biểu diễn bắt đầu. Khi tiếng nhạc nền vang lên, tôi như nín thở. Mị - cô gái bé nhỏ của núi rừng xuất hiện trong dáng vẻ lặng lẽ, đôi mắt xa xăm. Giọng đọc trầm buồn của người dẫn chuyện vang lên: “Ở Hồng Ngài, người ta bắt A Phủ về làm nô lệ cho nhà thống lý Pá Tra…” Tôi ngồi dưới khán đài, mà tim như thắt lại.

Các em - những sinh viên vốn chưa từng đứng trên sân khấu lớn, hôm ấy bỗng hóa thân trọn vẹn vào nhân vật. Ánh mắt của Mị, sự khổ đau và rồi bừng tỉnh trong khát vọng sống, được thể hiện bằng cảm xúc chân thành đến mức người xem lặng đi. Khi Mị cắt dây trói cứu A Phủ, tôi nghe rõ tiếng nức nở của khán giả phía dưới.

Tiết mục kết thúc trong tràng pháo tay vang dội. Tôi thấy mắt mình cay cay. Không chỉ vì các em đã diễn quá tốt, mà còn vì tôi nhận ra: các em đã thực sự “sống” trong tác phẩm, chứ không chỉ “học” tác phẩm. Văn học, nhờ đó, trở thành đời sống.

 Sau buổi diễn, chúng tôi lại quây quần ăn trưa cùng nhau, cơm hộp giản dị giữa sân trường, nhưng tiếng cười thì rộn vang. Có bạn trêu: “Cô ơi, hôm nay em diễn nhập vai đến mức quên cả thoại!” Cả bàn cùng bật cười. Những phút giây ấy thật nhỏ bé, nhưng chính chúng đã kết nối chúng tôi, những con người đến từ nhiều nơi, cùng sống chung trong một thanh xuân rực rỡ.

Trên đường về, xe lại vang tiếng hát. Nhưng khác với buổi sáng, lần này tiếng hát mang theo chút lưu luyến, chút bồi hồi. Có bạn ngồi bên cửa sổ, khẽ nói: “Em sẽ nhớ mãi chuyến đi này, cô ạ. Cảm giác như mình vừa đi qua một phần thanh xuân.” Tôi mỉm cười, lặng lẽ nhìn ra ngoài - con đường quê lướt qua, trời dần ngả hoàng hôn. Trong lòng tôi, có điều gì đó ấm áp, nhẹ tênh mà sâu sắc vô cùng.

 Thời gian trôi nhanh quá. Những sinh viên K19 ngày nào giờ đã tốt nghiệp, mỗi người mang theo hành trang riêng để bước vào đời. Có em làm trong ngành truyền thông, có em trở thành nhà thiết kế, có em đi xa lập nghiệp, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhắn cho tôi: “Cô ơi, tụi em vừa họp lớp, nhắc lại buổi diễn Vợ chồng A Phủ mà ai cũng cười.” Hay: “Cô nhớ không, hôm đó xe về muộn, cả lớp hát đến khản giọng.”

Những dòng tin giản dị, nhưng khiến tôi nghẹn ngào. Hóa ra, những gì đọng lại trong lòng học trò không phải là điểm số hay bài kiểm tra, mà là những ký ức, những giây phút thật sự sống, thật sự gắn kết.

Và tôi nhận ra, làm giáo viên, đôi khi chỉ cần gieo vào lòng học trò một kỷ niệm đẹp, một cảm hứng sống, một niềm tin... thế là đủ.

Giờ đây, mỗi khi nhớ về K19, tôi vẫn thấy lòng mình rưng rưng. Những gương mặt, những tiếng cười, những buổi sáng tinh mơ lên đường, những buổi tối tổng duyệt đến khuya… tất cả đều trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức nghề giáo của tôi.

Tôi vẫn tiếp tục đứng lớp, tiếp tục tổ chức những buổi STEM, những hoạt động sân khấu hoá, vẫn muốn để mỗi khóa sinh viên đến rồi đi đều mang theo một điều gì đó thật đáng nhớ. Bởi tôi tin, giáo dục không chỉ là truyền đạt kiến thức, mà là trao tặng cảm xúc, thắp sáng đam mê, và giữ lại trong lòng người học những ký ức ấm áp nhất của tuổi trẻ.

Nếu một ngày nào đó, giữa cuộc sống bộn bề, các em vô tình nhớ về tôi, nhớ về những chuyến xe sớm đi Bắc Giang, nhớ tiếng hát vang, nhớ ánh mắt xúc động khi màn sân khấu khép lại, thì với tôi, đó đã là phần thưởng lớn nhất cho cả cuộc đời làm nghề.

Mỗi thế hệ học trò đi qua đều để lại trong lòng người dạy những dấu ấn riêng. Nhưng K19, với tôi, là một ký ức rất đặc biệt. Một thế hệ đã cùng tôi sống trọn trong những giờ học sáng tạo, những chuyến đi đáng nhớ, và những buổi diễn chan chứa cảm xúc.

Khi nghĩ về các em, tôi luôn mỉm cười, bởi tôi biết, chúng tôi đã có một thanh xuân thật đẹp, một hành trình thật ý nghĩa. Và trên hành trình ấy, tôi không chỉ là người thầy, mà còn là người được học, được lớn lên, được hạnh phúc nhờ chính tình yêu của học trò mình.

Phạm Trần Yến Ly

Là mô hình giáo dục trực thuộc Tập đoàn FPT, FPT PolySchool hiện đang triển khai chương trình đào tạo dành cho học sinh sau tốt nghiệp THCS với 6 ngành học mũi nhọn: Lập trình máy tính, Công nghệ thông tin, Thiết kế đồ họa, Quản trị kinh doanh, Quản lý vận tải và dịch vụ logistics và Quản trị khách sạn cùng 9 chuyên ngành bắt nhịp xu thế thị trường. Trải qua hơn 5 năm hình thành và phát triển, nhà trường đã xây dựng mạng lưới kết nối với hơn 2.000 doanh nghiệp, có mặt tại 18 tỉnh thành trên toàn quốc và đạt tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp có việc làm lên tới 97,7% - một con số ấn tượng khẳng định niềm tin và chất lượng.

Đăng ký FPT PolySchool ngay hôm nay để trở thành sinh viên FPT PolySchool sau tốt nghiệp THCS tại đây: bit.ly/FPTPolySchool2025 hoặc qua hotline 0963.400.865.

Cùng chuyên mục

ĐĂNG KÝ TƯ VẤN TRỰC TUYẾN

  • This field is for validation purposes and should be left unchanged.

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *