GIẢNG ĐƯỜNG ẢO, KÝ ỨC THẬT…

18:23 19/11/2025

“Lớp học đầu tiên tôi chủ nhiệm, chưa từng cùng tôi chụp một tấm ảnh chung đúng nghĩa…” 

Tôi còn nhớ rõ năm 2021, năm cả thế giới đóng băng bởi Covid. Đó cũng là năm tôi bắt đầu hành trình tại FPT PolySchool, một hành trình kỳ lạ đến mức: ngày đầu đứng lớp, tôi không có bục giảng, không có phấn trắng, càng không có những khuôn mặt hiện hữu trước mắt. Thứ duy nhất tôi có là màn hình laptop, những ô vuông Google Meet, những chiếc mic bật rồi lại tắt. Ai cũng nói năm 2021 là mất mát, là hoang mang, là chông chênh. Nhưng với tôi, 2021 còn là khởi đầu của một mối duyên sâu sắc mang tên PC1708. 

Ngày nhận lớp chủ nhiệm, tôi chỉ có… một danh sách tên hiện trên email vào buổi chiều trời mưa. Không hành lang, không bàn ghế, không tiếng chuông. Tôi chào các em bằng dòng tin nhắn đầu tiên trong nhóm lớp: “Chào cả lớp, cô là Ly Na, giáo viên chủ nhiệm của các em. Chúng ta làm quen theo cách rất đặc biệt: qua màn hình và bằng sự chân thành nhé!” 

Tôi hồi hộp như người đứng sau cánh gà, đợi màn sân khấu mở ra. Nhưng sân khấu của tôi yên ắng lạ lùng. Không ánh mắt, không tiếng cười, chỉ có những dòng chữ nhảy lên từng nhịp: 

“Em chào cô ạ…” 

“Chúng em rất vui được làm quen với cô…” 

Lúc ấy, tôi hiểu rằng: chủ nhiệm một lớp online không phải dẫn dắt tập thể, mà là kiên nhẫn đi gõ cửa trái tim từng cá nhân. 

Tôi chọn Việt làm lớp trưởng. Cậu học trò ấy, nếu có danh hiệu “lớp trưởng không ngủ”, chắc chắn đứng đầu bảng. Buổi họp đầu, khi tôi loay hoay share nhầm màn hình đến lần thứ ba, một giọng nói vang lên: “Cô ơi, để em bật host cho cô ạ.” Và từ ngày đó, nhóm lớp lúc nào cũng có Việt: điểm danh, nhắc deadline, thiết kế banner, gửi link họp lúc 7 giờ sáng dù đêm trước 1 giờ vẫn còn online giải quyết việc lớp. Có lần tôi hỏi: 

“Việt mệt không em?” 

Em trả lời: “Em mệt chứ cô, nhưng em sợ nếu em im, lớp mình cũng im luôn.” 

Một câu nói khiến tôi lặng đi. Đằng sau màn hình là một cậu học trò đang trưởng thành theo cách âm thầm nhất. 

Còn Thư - cô Bí thư, nhẹ nhàng như một dòng nước ấm. Thư ít nói trong họp lớp, nhưng lại nhắn riêng cho tôi sau mỗi buổi học: 

“Cô ơi, bạn A mạng yếu nên không mở cam được ạ.” 

“Bạn B xin nghỉ vì ốm.” 

“Em gom bài của các bạn rồi, em gửi cô nhé.” 

Thư không đứng đầu danh sách điểm danh, nhưng luôn đứng đầu danh sách những người lo cho lớp. 

PC1708 không phải lớp mạnh thành tích, cũng không có bảng điểm rực rỡ, nhưng nếu có bảng xếp hạng về đoàn kết và nhiệt huyết, lớp tôi chắc chắn đứng đầu. Không phong trào nào vắng mặt, không cuộc thi nào đứng ngoài. Giải thưởng đến không ồn ào, nhưng bền bỉ, như cách các em cùng nhau đi qua mùa dịch, không chói loà, nhưng không bỏ cuộc. 

Cuối kỳ năm ấy, nhà trường thay đổi mô hình: giáo viên bộ môn không còn chủ nhiệm. Khi nhận thông báo, tôi đã ngồi lặng thật lâu. Tôi chưa một lần đứng cạnh lớp mình để chụp ảnh, chưa nghe tiếng chào đồng thanh, chưa từng hô “Lớp PC1708... nghiêm!”, vậy mà đã phải chia tay. Tôi gửi dòng nhắn cuối vào nhóm: “Từ mai, cô không còn là GVCN, nhưng vẫn là cô của các em. Inbox của cô không bao giờ đóng.” 

Rồi dịch qua, trường lớp mở cửa, hành lang lại đầy tiếng bước chân. Nhưng PC1708 của tôi không còn nguyên vẹn, các em tách lớp vào chuyên ngành, rồi chẳng mấy chốc tốt nghiệp. Mỗi người một hướng, một bầu trời. Tôi không còn là GVCN, nhưng vẫn là “cô của PC1708” theo cách bền bỉ nhất có thể. 

Nếu có ai hỏi tôi: “Chủ nhiệm online mùa dịch có gì đáng nhớ?” 

Tôi sẽ trả lời: 

“Đó là lớp tôi không cầm phấn, nhưng lại cầm nhiều nước mắt nhất. Không đứng bục giảng, nhưng đứng sát trái tim học trò nhất. Không chụp được một tấm ảnh chung đúng nghĩa, nhưng in sâu trong tôi như một thước phim đầy màu sắc.” 

Và nếu có điều gì khiến tôi tự hào khi nhắc về PC1708, thì đó là: 

Các em không giỏi nhất, nhưng nhân văn nhất. 

Không điểm cao nhất, nhưng tình cảm nhất. 

Không rực rỡ vì thành tích, nhưng rực rỡ vì tử tế và bền bỉ. 

Bởi với tôi: “Nghề giáo không phải nơi mình đứng, mà là nơi mình để lại điều gì.” 

Có một phần ký ức nữa, mà mỗi khi nhớ đến, tôi vừa buồn cười vừa thấy thương đến lạ, đó là những đêm chấm bài online. Nếu dạy học là một hành trình, thì chấm bài online mùa dịch chính là… trận chiến thầm lặng không tiếng súng mà hao mòn cảm xúc nhất. Các em nộp bài bằng đủ mọi định dạng trên đời: PDF nặng 17MB, ảnh chụp nghiêng 90 độ, file Word không mở được, hay đôi khi là một loạt 12 tấm ảnh gửi liền, tấm thì tối om, tấm thì chói như đèn pha. Có bài chụp bằng camera chính diện thì mừng như vớ được vàng, nhưng cũng có bài chụp trong ánh sáng duy nhất của… bóng đèn vàng của cuối căn phòng, chữ viết mờ mờ ảo ảo nhìn như mật mã cổ đại. Tôi phóng to màn hình 200%, nghiêng đầu sang trái, xoay máy sang phải…  

Và tôi thì… kiên nhẫn đọc…từng chữ, từng dòng, dù đôi mắt đã mỏi, dù sống lưng đã mỏi, dù ngoài cửa sổ là 1 giờ sáng. Có những bài khiến tôi phải dừng lại rất lâu, không phải vì khó hiểu, mà vì cảm động. Giữa những con chữ chệch choạc, vẫn có sự cố gắng ngay ngắn; giữa những dòng văn vụng, vẫn có những câu đẹp bất ngờ; giữa hoàn cảnh thiếu thốn, vẫn có sự tử tế và tôn trọng dành cho người dạy mình. 

Có lần tôi chấm đến trang cuối, thấy một dòng rất nhỏ phía dưới: “Em cảm ơn cô vì vẫn đọc hết bài dù em viết xấu ạ.” 

Tôi khựng lại. Hóa ra các em biết hết. Các em biết mình không hoàn hảo, biết bài nộp lộn xộn, biết mạng chập chờn, biết camera mờ mờ… Nhưng các em đã làm bằng tất cả khả năng có thể. Và tôi hiểu, những đêm trắng chấm bài này không chỉ là công việc, mà là lời đáp lại sự nỗ lực thầm lặng đó. 

Cảm ơn FPT PolySchool đã cho tôi điểm bắt đầu không giống ai nhưng chẳng thể quên. Cảm ơn Việt, Thư, Minh, Quang, Nguyên, Khoa, Trang, Ngân… và tất cả những trái tim của PC1708 - những đứa học trò đầu tiên tôi thương bằng tất cả ngây thơ của một người mới vào nghề. 

Và hôm nay, khi tháng 11 lại về, khi những thế hệ học trò mới, những lớp học mới lần lượt đến rồi đi, tôi chỉ muốn nói một điều giản dị: 

Chúc mừng 20/11, ngày của những người chọn đứng sau ánh đèn để người khác tỏa sáng. 

Chúc cho những trái tim nhà giáo không chỉ bền với nghề, mà còn ấm với người. 

Chúc cho mỗi lớp học đi qua đời thầy cô, dù một năm hay một buổi, đều để lại một điều đáng nhớ. 

Còn với riêng PC1708, cô mong các em luôn hạnh phúc, trưởng thành và tử tế, như cách các em đã bước vào ký ức của cô năm ấy bởi vì ngày 20/11 đầu tiên của cô bắt đầu từ các em… 

Và dưới đây là những khung hình đặc biệt nhất mà tôi có với lớp PC1708, không phải đứng dưới nắng sân trường, cũng chẳng xếp hàng ngay ngắn trước lớp, mà là những khung cửa sổ Google Meet bé xíu ghép lại với nhau bằng nhiệt huyết và sự sáng tạo của chính học trò tôi. Ngày ấy, chúng tôi không thể đứng cạnh nhau để chụp chung một bức ảnh đúng nghĩa, nên các em đã tự gom từng gương mặt qua màn hình, cắt ghép tỉ mỉ như ghép những mảnh ký ức rời thành một bức tranh hoàn chỉnh về tập thể lớp. 

Không có ống kính chuyên nghiệp, không bối cảnh rực rỡ, nhưng từng khung hình đều ấm, vì trong đó có tình thầy trò; từng gương mặt đều sáng, vì ẩn sau là tinh thần không bỏ cuộc của một tập thể đi học giữa mùa giãn cách. Người ta có thể chụp ảnh bằng máy, nhưng PC1708 của tôi đã chụp ảnh bằng trái tim… 

Nguyễn Phúc Ly Na 

Là mô hình giáo dục trực thuộc Tập đoàn FPT, FPT PolySchool hiện đang triển khai chương trình đào tạo dành cho học sinh sau tốt nghiệp THCS với 6 ngành học mũi nhọn: Lập trình máy tính, Công nghệ thông tin, Thiết kế đồ họa, Quản trị kinh doanh, Quản lý vận tải và dịch vụ logistics và Quản trị khách sạn cùng 9 chuyên ngành bắt nhịp xu thế thị trường. Trải qua hơn 5 năm hình thành và phát triển, nhà trường đã xây dựng mạng lưới kết nối với hơn 2.000 doanh nghiệp, có mặt tại 18 tỉnh thành trên toàn quốc và đạt tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp có việc làm lên tới 97,7% - một con số ấn tượng khẳng định niềm tin và chất lượng.

Đăng ký FPT PolySchool ngay hôm nay để trở thành sinh viên FPT PolySchool sau tốt nghiệp THCS tại đây: bit.ly/FPTPolySchool2025 hoặc qua hotline 0963.400.865.

Cùng chuyên mục

ĐĂNG KÝ TƯ VẤN TRỰC TUYẾN

  • This field is for validation purposes and should be left unchanged.

2 bình luận trong “GIẢNG ĐƯỜNG ẢO, KÝ ỨC THẬT…

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *