Có lẽ ai đi làm, dù là nghề gì đi nữa đều có lúc “tụt mood”, muốn dừng lại, trốn chạy, cho phép mình hèn yếu một chút. Và mình cũng vậy! Có những giai đoạn mình chỉ muốn “biến mất khỏi radar”, không muốn làm gì, chỉ muốn nằm yên mà vẫn có lương (ước mơ quốc dân của bao người). Không phải vì môi trường không tốt, mà vì mình… hụt chân trong chính kỳ vọng của bản thân, kỳ vọng ở mình, ở học trò, ở những điều “phải thật hay, thật ý nghĩa”. Nhưng làm gì có chuyện đó mình vẫn phải tiếp tục công việc và cống hiến “nguyện cống hiến - muốn tăng lương”. Rồi mình lại tiếp tục cố gắng, tìm kiếm niềm vui thật sự trong công việc. Và trong muôn vàn lý do để giữ bản thân mình ở lại với công việc giáo dục, ở lại với FPS có lẽ bắt đầu từ Coaching Team, nơi đã níu giữ mình lại với nghề, với trường, với “chính mình”.

Nội dung bài viết
CHỦ TỊT TEAM C – KHỞI NGUỒN TỪ 2 NGƯỜI VÀ 1 NIỀM TIN
Team Coaching Room tại FPT PolySchool cơ sở Đà Nẵng được mình thành lập từ tháng 6.2022, lúc đó chỉ có 02 “chiến sĩ tiên phong” cùng giấc mơ nhỏ xíu là: “Tạo nên một nơi mà sinh viên không chỉ học kỹ năng, mà còn được hiểu, được lắng nghe, được chia, có một môi trường để phát triển cá nhân và nơi các bạn học được cách yêu chính mình hơn.”
Từ ngày thành lập đến bây giờ Coaching Team chúng mình làm các công việc liên quan đến truyền thông, sự kiện kỹ năng và tâm lý. Giờ đây, team đã gần 30 thành viên, và dù không phải là một câu lạc bộ chính thức chúng mình vẫn là một gia đình đúng nghĩa.
Ở nơi này, mình chia sẻ với tụi nhỏ mọi thứ từ chuyện nghề, chuyện đời, cho đến… cả chuyện “sáng nay thầy vừa hát cải lương với đội này đội kia”. Ngược lại, tụi nhỏ cũng kể mình nghe chuyện học, chuyện yêu, chuyện gia đình như cách bạn thân kể nhau nghe sau giờ tan học.
KHI NHỮNG KHOẢNH KHẮC NHỎ THÀNH KÝ ỨC LỚN
Chúng mình có vô vàn kỷ niệm, từ những sự kiện của bộ môn cơ bản trung bình 5 sự kiện/1 học kỳ căng như dây đàn cho đến những chuyến “kick-off” rộn tiếng cười.
Nếu ai hỏi mình kỷ niệm nào đáng nhớ nhất, có lẽ là sinh nhật của mình năm 2022. Hôm đó mình đang làm giám khảo cuộc thi báo tường do bộ môn Văn hóa Phổ thông tổ chức, mình đang say sưa chấm điểm trên sân khấu thì… nhạc bật lên, “tụi nhỏ” từ đâu ùa ra tặng cho mình một tờ báo tường đặc biệt có 1-0-2, tất cả người tham cùng hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật. Khoảnh khắc ấy thật sự “vỡ òa”: bất ngờ, xúc động, hãnh diện đến mức mũi như muốn “chạm lấy bầu trời”. Vừa ngại vì đang giữa chương trình, nhưng trong lòng thì tự hào khôn tả: “Sao mà tụi nhỏ đáng yêu dữ vậy trời!”, xúc động không biết nói gì, nhưng đến tận bây giờ cứ mỗi mùa sinh nhật mình luôn mãi nhớ cảnh ấy.
Có những hôm mình than:“Ê mấy đứa, nay thầy đang có chuyện, hơi tiêu cực nha, dễ cộc tính á.” Là ta nói y như rằng hôm đó, cả đám bày trò cười cho tới khi mình… quên luôn tiêu cực. Tuy có lúc này lúc kia nhưng mỗi khi ở bên Coaching Team, năng lượng tích cực là thứ không thể cạn!

ĐỒNG HÀNH KHÔNG CHỈ LÀ CÙNG LÀM VIỆC
Dưới góc độ của một giảng viên, mình nhận ra: “sự đồng hành không chỉ là cùng làm việc, mà là cùng lớn lên”. Mỗi bạn trong Team C đều có câu chuyện riêng, những tổn thương và nỗ lực riêng. Và thật kỳ diệu, khi chính trong hành trình đồng hành ấy, mình lại tìm thấy hình ảnh của mình ngày xưa, một người trẻ từng loay hoay, từng sợ sai, từng cần ai đó tin tưởng và dẫn lối. Chính điều đó khiến mình càng thêm yêu nghề.
Yêu cái cảm giác được thấy sinh viên “bung nở” năng lượng; được nhìn tụi nhỏ từ ngượng ngùng đến tự tin; từ những đứa chưa hiểu sự kiện là gì, có những gì, làm gì cho đến những đứa có thể vẽ được cả một chương trình; từ “em không dám đâu” đến “thầy ơi, để em làm thử!”. Cảm giác ấy mình nói thật là chẳng có KPI nào đo được. Đôi khi chính bản thân mình thấy làm việc, đồng hành cùng các bạn trong team Coaching làm mình càng ngày càng “trẻ Nghé” nhưng mà mình lại muốn giữ cái tinh thần ấy khi đồng hành cùng các bạn.
COACHING LÀ GƯƠNG – THẦY VÀ TRÒ CÙNG SOI
Làm giảng viên Kỹ năng mềm và Tâm lý, đôi khi mình thấy bản thân cũng được “coaching ngược” bởi chính sinh viên của mình. Có những hôm mình mệt, có những lúc rã rời, tụi nhỏ lại nhắn: “Ba Vũ ơi, Team C mà buồn là không được đâu nha, rứa coach cho ai mà làm!”, “Thầy nhớ thầy từng nói: coaching là cùng nhau đứng dậy đó!”,… Mình chỉ biết cười vì đúng là vậy thật, Coaching chính là chiếc gương vì ở đó mình soi thấy tụi nhỏ trưởng thành, tụi nhỏ soi lại thấy mình mềm mại hơn.
Đó là hành trình song hành chứ không phải dạy trò.
TÌNH YÊU NGHỀ LỚN DẦN THEO MỖI BUỔI COACHING
Càng đi cùng các em, mình càng thấy rõ: coaching không phải dạy cho mình tốt hơn mỗi ngày về chuyên môn, mà là giúp người khác tin vào chính mình. Nhiều bạn đã thay đổi hoàn toàn không vì bài giảng nào của mình hay, mà vì các em dám mở lòng, dám nói, dám bước ra khỏi vùng an toàn. Từ đó, mình cũng học được: “Khi mình tin vào người khác, họ cũng bắt đầu tin vào chính họ”. Và có lẽ đó là lý do mình không thể rời xa cái bục giảng này dù có những lúc chông chênh, muốn dừng lại, nhưng rồi lại nhớ những ánh mắt, những nụ cười, những tin nhắn: “Thầy ơi, em làm được rồi!” thế là lại có thêm động lực, thêm niềm yêu, thêm lòng biết ơn với nghề.
NẾU MỘT NGÀY KHÔNG CÒN COACHING TEAM MÌNH SẼ NHƯ THẾ NÀO?
Thỉnh thoảng, giữa đêm, mình hay nghĩ: “Nếu một ngày Coaching Team không còn nữa, mình sẽ ra sao?”. Thật lòng mà nói, mình sợ. Sợ mất đi đứa con tinh thần này, sợ không còn nơi để cùng tụi nhỏ “cười, khóc, học, lớn". Sợ rằng mình chưa kịp trao đủ, chưa kịp truyền lại ngọn lửa cho thế hệ sau.
Nhưng rồi mình lại tự nhủ: “Ngọn lửa không bao giờ tắt, nếu còn người giữ.” Và mình tin, dù Team C sau này có đổi tên, có thêm người mới, có tách thành nhiều nhóm khác nhau thì tinh thần Coaching Room vẫn còn mãi: “Là tin tưởng, là yêu thương, là không bỏ cuộc, là “dám sống một cách trọn vẹn”.
Nhiều bạn học viên hay sinh viên của mình hay hỏi mình một câu là:“Sao thầy có thể gắn bó với nghề từ ngày ra trường đến bây giờ hay vậy, thầy có bí quyết gì không?” Mình chỉ cười:“Không có bí quyết đâu, chỉ cần thật lòng với con người và các em chấp nhận sự lựa chọn của mình.” Vì khi làm việc bằng trái tim, người học sẽ cảm nhận được. Và khi họ cảm nhận được, thì kỹ năng, lý thuyết,tất cả đều trở nên sống động. Mình tin rằng, người thầy giỏi nhất không phải là người dạy giỏi nhất, mà là người khiến người khác muốn học. Đó cũng là tinh thần mình luôn giữ trong Coaching Room: “Không ép ai phải tỏa sáng, nhưng luôn sẵn sàng bật đèn cho người khác nhìn thấy mình.”
Giờ đây, mỗi khi đứng lớp, nhìn xuống hàng ghế sinh viên đang ríu rít, mình vẫn thầm nghĩ: “Ờ, hóa ra, mình vẫn ở đây là vì yêu.” Yêu nghề, yêu tụi nhỏ, yêu cả những ngày mệt mỏi nhưng đầy ý nghĩa. Bởi có những điều không cần lý do chỉ cần tình yêu đủ lớn là đủ để ở lại.
Và rồi nếu ai hỏi, vì sao tôi vẫn chọn Coaching, vẫn gắn bó với Team C, vẫn miệt mài với bục giảng thì câu trả lời chỉ đơn giản là: “Vì ở đây, tôi được là chính mình, cùng những người trẻ dám sống, dám yêu, dám lớn lên.”
Đó là hành trình của mình đến hiện tại FPT PolySchool Đà Nẵng.
Nguyễn Văn Vũ
| Là mô hình giáo dục trực thuộc Tập đoàn FPT, FPT PolySchool hiện đang triển khai chương trình đào tạo dành cho học sinh sau tốt nghiệp THCS với 6 ngành học mũi nhọn: Lập trình máy tính, Công nghệ thông tin, Thiết kế đồ họa, Quản trị kinh doanh, Quản lý vận tải và dịch vụ logistics và Quản trị khách sạn cùng 9 chuyên ngành bắt nhịp xu thế thị trường. Trải qua hơn 5 năm hình thành và phát triển, nhà trường đã xây dựng mạng lưới kết nối với hơn 2.000 doanh nghiệp, có mặt tại 18 tỉnh thành trên toàn quốc và đạt tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp có việc làm lên tới 97,7% - một con số ấn tượng khẳng định niềm tin và chất lượng. Đăng ký FPT PolySchool ngay hôm nay để trở thành sinh viên FPT PolySchool sau tốt nghiệp THCS tại đây: bit.ly/FPTPolySchool2025 hoặc qua hotline 0963.400.865. |