Khoảnh khắc nghề khẽ gọi tên tôi...

18:15 19/11/2025

Có những hành trình bắt đầu rất lặng lẽ, mềm mại như một hơi thở thoảng qua, đến mức chính tôi cũng không nhận ra mình đã bước vào từ khi nào. Khi còn là sinh viên, tôi từng nghĩ con đường của mình sẽ gắn với sự kiện, hậu trường sản xuất, ánh đèn sân khấu, tiếng nhạc lớn và những dự án truyền thông không ngừng vận động. Tôi quen thuộc với nhịp sống ấy: những ngày chạy sự kiện từ sáng đến tối, những đêm chỉnh sửa ảnh đến tận khuya rồi hôm sau lại tiếp tục họp briefing cho một chương trình mới. Tôi từng nghĩ rằng nhịp độ nhanh, bận rộn và đầy thử thách ấy chính là môi trường phù hợp nhất với mình, nơi tôi được thoải mái sáng tạo, làm việc với những người thú vị, sống trong năng lượng trẻ trung và nhiệt huyết.

Nhưng cuộc đời đôi khi lại có cách rất nhẹ nhàng để đưa ta về đúng nơi mình thuộc về, dù ta đã chọn một con đường hoàn toàn khác. Tôi lớn lên trong một gia đình có truyền thống nghề giáo. Mỗi người trong nhà đều là những thầy cô tận tâm, kiên nhẫn, cả đời gắn bó với bảng phấn, với tiếng học trò ê a bài vở. Từ nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh mẹ và các dì ngồi soạn giáo án đến khuya, với mùi giấy mới, với việc cùng mẹ cắt dán đồ dùng dạy trẻ, với những câu chuyện về học sinh được điểm cao qua lời kể đầy hào hứng. Và đặc biệt hơn cả, tôi lớn lên trong vòng tay của ông, một người thầy đúng nghĩa, không chỉ trong nghề nghiệp mà cả trong cách sống. Ông cũng là giáo viên, một đời dạy chữ và dạy người. Ông dạy tôi từng câu văn trau chuốt, từng bài học về cách làm người, về thái độ sống tử tế, và về những điều tưởng như rất nhỏ nhưng lại đủ để hình thành nên một con người tốt. Ông là người để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc nhất về sự mẫu mực và lòng tận tâm của một nhà giáo.

Thế nhưng khi đối mặt với lựa chọn chuyên ngành ở đại học, tôi đã từ chối lời khuyên của ba mẹ về việc học sư phạm. Một phần vì tôi nghĩ mình không hợp. Phần khác vì tôi muốn tìm một con đường để được bay nhảy tự do, để chạm vào thế giới sáng tạo rộng lớn của truyền thông đa phương tiện. Tôi muốn khác đi so với truyền thống gia đình, muốn thử thách bản thân ở một lĩnh vực mới mẻ, hiện đại và đầy sắc màu riêng.

Vậy mà, sau khi tốt nghiệp, trong lúc còn loay hoay trước ngã rẽ đầu đời, một cơ hội đến với tôi nhẹ như một cánh cửa hé mở. Không ồn ào, không báo trước, không lời mời cụ thể. Tôi không chủ động tìm đến nghề giáo, và nghề giáo cũng không gõ cửa theo một lời mời cụ thể nào. Nó đến rất tự nhiên, như thể cuộc đời chỉ khẽ gợi ý một điều gì đó. Tôi bước vào vì tò mò, nhưng ở lại vì tôi nhận ra mình thuộc về nơi này hơn tôi nghĩ. Chỉ sau một tháng đứng lớp, tôi chợt hiểu ra một điều mà trước đây tôi chưa từng nghĩ đến: hóa ra trong nhịp sống tưởng như chẳng liên quan đến giáo dục, tôi vẫn luôn mang trong mình một phần nào đó của gia đình, một chút hơi thở của ông, một chút kiên nhẫn của mẹ, một chút tận tâm của ba, và cả một phần di truyền nhẹ nhàng của nghề giáo mà tôi từng cho rằng mình không hợp.

Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên đứng trước lớp. Tay tôi hơi run, giọng nói ban đầu không đều, tim đập mạnh đến mức tôi nghe rõ từng nhịp. Trước mặt tôi là hàng chục ánh mắt đang chờ tôi mở lời. Tôi tự hỏi: liệu mình có xứng đáng không? Một sinh viên mới ra trường, kinh nghiệm còn ít ỏi như tôi liệu có thể dẫn dắt những bạn trẻ này không? Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành giảng viên và không hình dung được cảm giác khi đứng ở vị trí mà trước đây tôi từng ngưỡng mộ.

Nhưng khi bắt đầu bài giảng đầu tiên, chia sẻ những kiến thức đã học và những trải nghiệm mình tích lũy được, cảm giác run rẩy biến mất. Thay vào đó là sự tập trung, là thôi thúc mãnh liệt muốn kể, muốn chia sẻ, muốn truyền lại những điều tôi đã gom góp. Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mình thật sự bén duyên với nghề giáo  một cách bất ngờ nhưng lại rất đúng lúc.

Trong suốt tháng đầu tiên đứng lớp, tôi trải qua đủ cung bậc cảm xúc: vui khi nhìn thấy học trò hiểu bài, áp lực vì cần chuẩn bị giáo án thật kỹ, bất ngờ trước những câu hỏi thông minh của học trò, cả những phút giây tự nghi ngờ bản thân. Nhưng xen lẫn trong tất cả những điều đó là những khoảnh khắc ấm áp khó diễn tả: nụ cười nhẹ nhõm của học trò khi nắm được kỹ thuật, lời cảm ơn khi góp ý giúp bài làm sáng hơn, ánh mắt sáng lên vì hiểu bài.

Dạy học không chỉ là truyền kiến thức. Nó là kết nối giữa con người với con người, trái tim với trái tim. Là việc ngồi lại gần từng học trò, hiểu cách tư duy của từng người, và tìm cách giúp các bạn phát triển dựa trên điểm mạnh của mình. Là sự kiên nhẫn chờ các bạn thử, chờ các bạn sai, rồi chờ các bạn biết cách đứng dậy. Tôi dần nhận ra rằng giáo dục không hề khô khan. Nó là hành trình nuôi dưỡng, tạo điều kiện để những hạt giống nhỏ nảy mầm thành những điều lớn lao. Nếu làm phim và làm sự kiện cho tôi cảm giác hồi hộp phía sau sân khấu, thì nghề giáo cho tôi cảm giác bình yên mà sâu sắc, mang ý nghĩa riêng.

Khi kể câu chuyện này cho ba mẹ, cả hai im lặng một lúc rồi cười. Ánh mắt họ dịu dàng, đầy tự hào. Có vẻ như họ đã biết trước ngày này sẽ đến, chỉ là tôi mất thời gian hơn để nhận ra. Thỉnh thoảng, Ba hỏi: “Con có thích công việc này không? Có vui không?” Mẹ mỉm cười: “Dạy học không chỉ là đứng lớp, mà là giữ cho sinh viên một niềm tin rằng các bạn có thể làm được”. Câu nói ấy khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Làm phim, làm sự kiện hay truyền thông đều cần sáng tạo, nhưng giáo dục cần thêm kiên nhẫn, chân thành và lòng tin vào con người. Trong thời đại công nghệ biến đổi nhanh, sinh viên dễ áp lực, dễ mất phương hướng, đôi khi mất niềm tin vào bản thân. Giảng viên lúc này không chỉ truyền đạt tri thức mà còn là người thắp lại niềm tin.

Tôi nhớ có một bạn từng ngồi lại sau giờ học tâm sự rằng bạn sợ mình không đủ tài năng để theo ngành. Tôi nói rằng tài năng quan trọng nhưng nỗ lực và kiên trì cũng không kém. Tôi kể hành trình của mình: bỡ ngỡ khi làm đồ án, muốn bỏ cuộc khi sự kiện đầu tiên quá áp lực, từng nghĩ không đủ giỏi. Nhưng nhờ không bỏ cuộc, nhờ tin vào bản thân, tôi có được những thành quả nhỏ để tiến tiếp. Những cuộc trò chuyện như vậy khiến tôi nhận ra nghề giáo đẹp đẽ không phải vì đứng trên bục giảng, mà vì được lắng nghe, thấu hiểu và đồng hành cùng các em trong những giai đoạn chông chênh nhất.

Điều tôi học được sau tháng đầu tiên đứng lớp không nằm trong giáo trình nào. Đó là bài học về tin tưởng: tin vào bản thân mình, tin vào sinh viên, tin rằng mỗi người đều có một hạt giống riêng đang chờ ngày nảy mầm. Chính sự tin tưởng dạy tôi trách nhiệm, kiên nhẫn, và khả năng nhìn ra tiềm năng của từng bạn. Tôi không biết mình sẽ gắn bó với nghề trọn đời như mẹ hay không, nhưng hiện tại, tôi thật sự hạnh phúc. Công việc này mang đến cho tôi góc nhìn khác về cuộc sống, khiến tôi trưởng thành, nhẹ nhàng hơn, học cách lắng nghe và kiên nhẫn hơn.

Tôi từng chọn truyền thông để kể câu chuyện của người khác, nhưng chính nghề giáo giúp tôi bắt đầu kể câu chuyện của chính mình, một cách bình dị, nhẹ nhàng và sâu sắc hơn tôi tưởng. Đến nay, tôi vẫn biết ơn cơ hội tình cờ ấy để tôi nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình: “người ước mơ giờ đã chắp cánh người sắp ước mơ”!

Và khi những khoảnh khắc ấy nối tiếp nhau, tôi nhận ra rằng truyền lửa không chỉ là soi sáng một con đường, mà là để nhiều trái tim cùng nhịp bước, cùng bừng sáng và vươn tới những ước mơ riêng của mình.

Như Bình

Là mô hình giáo dục trực thuộc Tập đoàn FPT, FPT PolySchool hiện đang triển khai chương trình đào tạo dành cho học sinh sau tốt nghiệp THCS với 6 ngành học mũi nhọn: Lập trình máy tính, Công nghệ thông tin, Thiết kế đồ họa, Quản trị kinh doanh, Quản lý vận tải và dịch vụ logistics và Quản trị khách sạn cùng 9 chuyên ngành bắt nhịp xu thế thị trường. Trải qua hơn 5 năm hình thành và phát triển, nhà trường đã xây dựng mạng lưới kết nối với hơn 2.000 doanh nghiệp, có mặt tại 18 tỉnh thành trên toàn quốc và đạt tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp có việc làm lên tới 97,7% - một con số ấn tượng khẳng định niềm tin và chất lượng.

Đăng ký FPT PolySchool ngay hôm nay để trở thành sinh viên FPT PolySchool sau tốt nghiệp THCS tại đây: bit.ly/FPTPolySchool2025 hoặc qua hotline 0963.400.865.

Cùng chuyên mục

ĐĂNG KÝ TƯ VẤN TRỰC TUYẾN

  • This field is for validation purposes and should be left unchanged.

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *