Có những con đường ta không hề lên kế hoạch, nhưng lại trở thành hành trình ý nghĩa nhất. Với tôi, “nghề giáo” là một ngã rẽ như thế - bất ngờ, bỡ ngỡ nhưng đầy duyên nợ. Từ một người mê ánh đèn sân khấu, đắm chìm trong từng nhịp nhảy, tôi chẳng ngờ có ngày lại tìm thấy chính mình trên bục giảng, nơi tôi không chỉ dạy, mà còn được học, được truyền cảm hứng, được yêu thương và được trưởng thành mỗi ngày cùng học trò thân thương của mình.
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ dấn thân vào nghề giáo.
Xuất phát điểm của tôi vốn là một người đam mê sân khấu, yêu thích sự sáng tạo trên những tác phẩm trình diễn. Với tôi, ánh đèn sân khấu, âm nhạc và những động tác nhảy là nơi thể hiện bản thân, là đam mê cháy bỏng. Thế nên, khi bước chân vào nghề dạy - một con đường tưởng chừng chẳng liên quan gì đến “máu nghệ sĩ” trong người - tôi thực sự vừa háo hức vừa đầy hoang mang.
Những ngày đầu tiên đến với nghề, tôi như một “tân binh” thực thụ. Trong đầu lúc nào cũng xoay vòng hàng trăm câu hỏi:
Liệu mình có đủ kỹ năng sư phạm không?
Học trò có quậy không?
Những động tác, giáo trình mình chuẩn bị liệu có phù hợp với các bạn không?
Một giáo trình thế nào mới được xem là “chuẩn”, khi bản chất của nghệ thuật vốn là tự do và không có biên giới, làm sao có thể đo lường bằng một thước đo cố định nào?
Và cứ thế, vô vàn câu hỏi, vô vàn hoang mang, lo lắng. Nhưng rồi, như người ta vẫn nói: “Cứ đi rồi sẽ đến.”
Không ngờ rằng, học kỳ đầu tiên của tôi lại trôi qua một cách êm đềm, rực rỡ và đầy cảm xúc đến vậy.
Nội dung bài viết
TỪ NHỮNG BƯỚC ĐI CHẬP CHỮNG...
Thời gian đầu đúng là không dễ dàng. Từng bài giảng, từng buổi lên lớp đều là một hành trình thử - sai - rồi lại thử. Có những hôm về nhà tôi ngồi xem lại video lớp học, tự hỏi: “Mình đã làm tốt chưa? Học trò có thật sự hiểu điều mình muốn truyền đạt không?”
Dần dần, qua từng tiết dạy, từng ánh mắt học trò, tôi nhận ra rằng: nghề giáo không chỉ đơn thuần là truyền đạt kiến thức, mà còn là truyền cảm hứng. Người thầy không chỉ dạy cho trò “làm như thế nào”, mà còn giúp trò “hiểu vì sao cần làm như vậy”. Và hơn hết, người thầy là người cùng đồng hành chứ không phải người đứng trên bục cao để “ban phát” tri thức.
Chính nhận thức ấy đã khiến tôi thay đổi cách tiếp cận lớp học. Trong bất kỳ lớp nào do mình phụ trách, tôi luôn để sinh viên được tự chọn:
Các bạn muốn nhảy gì, học gì, làm như thế nào?
Từ đó, tôi cùng các bạn thảo luận, định hướng và xây dựng lộ trình phù hợp nhất.
Cách dạy này lúc đầu khá vất vả, vì mỗi sinh viên đều có cá tính và phong cách riêng. Nhưng khi quen rồi, tôi nhận ra một điều tuyệt vời: khi thầy và trò cùng đồng thuận, cùng đặt tâm huyết vào bài học, thì mọi thứ trở nên dễ dàng và hiệu quả hơn rất nhiều. Bởi cốt lõi của giáo dục, theo tôi, vẫn luôn là: “Điều gì xuất phát từ trái tim sẽ chạm đến trái tim.”
ĐẾN NHỮNG NGÀY TRÀN ĐẦY CẢM XÚC
Sau một thời gian giảng dạy tại FPT PolySchool TP HCM, tôi nhận ra mình đã nhận lại được rất nhiều điều quý giá.
Gần gũi với các bạn sinh viên khiến tôi thấy mình… trẻ ra mỗi ngày. Ở các em có sự hồn nhiên, năng lượng, đam mê và cả chút “ngông cuồng” của tuổi trẻ. Điều đó như một dòng năng lượng mới tiếp thêm cho tôi, giúp tôi sống lại tinh thần sáng tạo ngày nào. Có những hôm lớp học ồn ào, mồ hôi ướt đẫm sau giờ tập, nhưng chỉ cần nghe tiếng cười của các bạn là mọi mệt mỏi tan biến.
Song song đó, kỹ năng sư phạm của tôi cũng ngày một vững vàng hơn. Tôi học được cách lắng nghe, cách quan sát, cách truyền đạt sao cho phù hợp với từng nhóm sinh viên. Có những bài học không chỉ nằm trong giáo trình, mà còn trong từng tình huống bất ngờ nơi mà thầy và trò cùng nhau tìm cách giải quyết, cùng học và cùng lớn lên.
Đặc biệt, nghề giáo còn mang đến cho tôi cơ hội được gặp gỡ và kết nối với nhiều anh chị em đồng nghiệp - những con người cùng chí hướng, cùng đam mê và cùng một mục tiêu sống: đó là lan tỏa năng lượng tích cực và giữ vững ngọn lửa nghề trong môi trường giáo dục nghệ thuật.




NGHỀ GIÁO – MỘT HÀNH TRÌNH ĐÁNG TRÂN QUÝ
Có lẽ, ai từng đứng lớp mới hiểu được niềm vui giản dị của người thầy:
Là khi nhìn thấy học trò mình trưởng thành hơn từng ngày,
Là khi thấy những ánh mắt tự tin, những bước nhảy dứt khoát,
Hay chỉ đơn giản là khi xem lại những dòng Feedback dí dỏm của của các bạn sau mỗi một học kì.
Những khoảnh khắc ấy nhỏ thôi, nhưng thật sự đủ để khiến mọi nỗ lực trở nên xứng đáng.
Nhiều người hỏi tôi: “Đi dạy nghệ thuật có áp lực không?”
Tôi mỉm cười: “Có chứ, rất nhiều là đằng khác.”
Nhưng đó là áp lực của niềm vui, của sáng tạo, của những giờ phút tập trung cao độ khi cùng sinh viên dựng bài, tập tiết mục, chuẩn bị biểu diễn. Và cũng chính trong những áp lực đó, tôi cảm nhận rõ hơn bao giờ hết ý nghĩa của nghề giáo - một nghề đòi hỏi không chỉ kiến thức, mà còn là tình yêu và trách nhiệm.
LỜI TRI ÂN GỬI ĐẾN NHỮNG NGƯỜI ĐỒNG HÀNH
Hơn 5 năm tôi gắn bó cùng FPS TP HCM, tôi biết, nếu không có sự tin tưởng và tạo điều kiện của Ban giám đốc, Ban lãnh đạo, có lẽ tôi đã không thể gắn bó và phát triển như hôm nay.

Cảm ơn vì đã luôn ủng hộ, luôn tạo môi trường cởi mở, chuyên nghiệp để chúng tôi - những người làm nghề giáo trong lĩnh vực nghệ thuật - có thể tự do sáng tạo và hết mình với công việc.
Cũng xin gửi lời cảm ơn chân thành đến các anh chị em trong tổ bộ môn nhảy - những người bạn, người đồng nghiệp đã cùng nhau chia sẻ, hỗ trợ, truyền cảm hứng mỗi ngày. Có lẽ chính nhờ tinh thần đoàn kết ấy mà tập thể chúng tôi mới ngày càng lớn mạnh, vững vàng trên hành trình giảng dạy.
Trải qua chặng đường này, tôi mới thật sự hiểu: nghề giáo không chỉ là một nghề, mà là một hành trình rèn luyện bản thân. Mỗi bài giảng không chỉ là bài học cho trò, mà còn là bài học cho chính tôi.
Dạy học giúp tôi học được cách kiên nhẫn, cách bao dung, cách yêu thương và tôn trọng sự khác biệt của từng người. Nó khiến tôi nhận ra rằng, điều quan trọng nhất không phải là mình dạy được bao nhiêu, mà là học trò nhận được gì và họ trở thành người như thế nào sau mỗi khóa học.
LỜI KẾT – TRI ÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM
Nhân dịp 20/11/2025 - Ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi muốn gửi lời tri ân sâu sắc đến tất cả các thầy cô, những người đang ngày đêm âm thầm cống hiến cho sự nghiệp trồng người.
Chúc đại gia đình FE nói chung và FPS TP HCM nói riêng thật nhiều sức khỏe, năng lượng và nhiệt huyết. Mong rằng chúng ta sẽ luôn kiên định, vững tin với con đường sư phạm mình đã chọn, dù đôi khi có những thử thách, nhưng đổi lại là vô vàn niềm vui và tình yêu từ học trò.
Cảm ơn nghề giáo đã cho tôi cơ hội được sống trọn với đam mê, được cho đi, được trưởng thành và được nhìn thấy những thế hệ trẻ tiếp tục tỏa sáng.
Bởi sau tất cả, tôi tin rằng:
“Một người thầy giỏi có thể thay đổi cả một cuộc đời.”
Và tôi tự hào khi được là một phần nhỏ trong hành trình ấy.
Đặng Duy Khánh - Giảng viên nghệ thuật FPS TP HCM
| Là mô hình giáo dục trực thuộc Tập đoàn FPT, FPT PolySchool hiện đang triển khai chương trình đào tạo dành cho học sinh sau tốt nghiệp THCS với 6 ngành học mũi nhọn: Lập trình máy tính, Công nghệ thông tin, Thiết kế đồ họa, Quản trị kinh doanh, Quản lý vận tải và dịch vụ logistics và Quản trị khách sạn cùng 9 chuyên ngành bắt nhịp xu thế thị trường. Trải qua hơn 5 năm hình thành và phát triển, nhà trường đã xây dựng mạng lưới kết nối với hơn 2.000 doanh nghiệp, có mặt tại 18 tỉnh thành trên toàn quốc và đạt tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp có việc làm lên tới 97,7% - một con số ấn tượng khẳng định niềm tin và chất lượng. Đăng ký FPT PolySchool ngay hôm nay để trở thành sinh viên FPT PolySchool sau tốt nghiệp THCS tại đây: bit.ly/FPTPolySchool2025 hoặc qua hotline 0963.400.865. |