Bốn năm, một hành trình gieo chữ và giữ lửa

18:17 19/11/2025

Bốn năm đứng lớp ở FPT PolySchool, tôi học được rằng: dạy học chưa bao giờ chỉ là việc truyền đạt kiến thức. Nó là một hành trình lặng lẽ, kiên nhẫn, nhiều khi mệt mỏi, nhưng cũng đầy ắp những niềm vui nho nhỏ khiến mình muốn bước tiếp, dù hôm nay có thể là một ngày dài.

Tôi dạy Tiếng Anh. Với nhiều người, đó chỉ là một môn học, nhưng với tôi, nó là một cây cầu kết nối những tâm hồn trẻ với thế giới rộng lớn. Tôi luôn tin rằng, nếu một sinh viên có thể nói ra được điều mình nghĩ bằng một ngôn ngữ khác, em ấy không chỉ học được từ vựng, mà còn học được sự tự tin, lòng dũng cảm và niềm tin vào chính mình.

Có người từng hỏi tôi, “Điều gì khiến cô gắn bó với bục giảng lâu đến vậy?” Tôi nghĩ mãi. Có lẽ, vì mỗi lần bước vào lớp, nhìn thấy những ánh mắt sáng và đôi môi mấp máy nói từng câu tiếng Anh vụng về, tôi thấy trong đó có hình ảnh của chính mình, cũng từng bỡ ngỡ, cũng từng sợ sai, nhưng vẫn cố gắng để được hiểu và được lắng nghe.

Khi những “I can’t” hóa thành “I’ll try”

Tôi vẫn nhớ một cô bé sinh viên năm đầu tiên tôi dạy. Em gần như không nói trong lớp. Mỗi lần tôi gọi, em chỉ cúi đầu, khẽ lắc. Tôi không la, cũng không ép. Chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Can you try, just a little?”
Rồi từng ngày, tôi bắt đầu thấy môi em mấp máy, rồi cất lên từng từ nhỏ, ngập ngừng: “I… like… cat.”
Cả lớp vỗ tay. Em đỏ mặt, nhưng lần đầu tiên, em cười.

Thật ra, điều khiến tôi xúc động không phải là câu trả lời đúng, mà là sự can đảm để nói ra. Với nhiều sinh viên, dạy ngữ pháp khó, nhưng dạy niềm tin vào bản thân còn khó hơn nhiều.
Và tôi chọn làm điều đó, bằng ánh mắt, bằng nụ cười, bằng mỗi lần nói “Good job!” đầy chân thật.

Bốn năm qua, tôi đã thấy nhiều “I can’t” hóa thành “I’ll try.”
Và chính tôi, cũng học được cách tin rằng: mỗi nỗ lực nhỏ bé đều đáng giá.
Mỗi khi nghe sinh viên nói “Cô ơi, em vẫn chưa giỏi đâu”, tôi thường cười: “Không cần giỏi, chỉ cần hôm nay tốt hơn hôm qua.”
Vì đôi khi, bước tiến của một người học không đo bằng điểm số, mà đo bằng sự tự tin trong ánh mắt.

Khi nghề không chỉ là công việc

Có người từng hỏi tôi: “Làm giảng viên, có khi nào thấy mệt không?”
Tôi cười: “Có chứ. Nhưng mệt rồi lại thương.”

Có những tối chấm bài đến khuya, nhìn dòng chữ nguệch ngoạc “I love English teacher”, tôi lại thấy lòng dịu lại. Có những khi buổi sáng trời mưa, cả lớp ỉu xìu, tôi lại phải diễn đủ trò để kéo năng lượng về. Có những buổi sau giờ học, sinh viên nán lại, hỏi tôi về những điều không có trong sách: “Cô ơi, làm sao để giỏi hơn?” và tôi trả lời bằng một câu mà chính mình cũng từng học được:

“Cứ đi từng bước nhỏ, miễn là không dừng lại.”

Có những lớp tôi nhớ mãi, không phải vì sinh viên học xuất sắc, mà vì cả lớp cùng nhau cười, cùng nhau vượt qua.
Một bạn quên mất thì hiện tại đơn, cả lớp trêu, tôi cũng cười theo.
Nhưng rồi, chính những tiếng cười ấy khiến buổi học trở nên thật hơn, gần hơn, và khiến việc dạy học không chỉ là trách nhiệm mà là niềm vui.

Nghề này dạy tôi kiên nhẫn, dạy tôi yêu cả những điều không hoàn hảo.
Không phải ngày nào lớp học cũng tràn tiếng cười, không phải tiết nào cũng suôn sẻ. Nhưng mỗi khi thấy sinh viên tự tin nói một câu, làm một bài tốt hơn hôm trước, tôi biết: mọi nỗ lực đều có ý nghĩa.

Khi sinh viên trở thành động lực

Một lần, tôi nhận được tin nhắn từ một cậu sinh viên cũ:

“Teacher, I’m now studying abroad. Thank you for making me believe I could.”

Chỉ một dòng ngắn vậy thôi, mà tôi ngồi lặng người thật lâu.
Không phải vì tự hào, mà vì biết rằng, mình đã từng chạm đến một giấc mơ nào đó.

Dạy học không phải để tạo ra những sinh viên giỏi nhất, mà là để gieo vào lòng các em niềm tin rằng mình có thể trở nên tốt hơn.
Và tôi biết, đôi khi chỉ một lời động viên, một ánh nhìn thấu hiểu, cũng có thể thay đổi cách một người nhìn nhận bản thân.

Tôi đã gặp rất nhiều sinh viên như thế, khác nhau về tính cách, năng lực, xuất phát điểm nhưng tất cả đều khiến tôi tin rằng: mọi sinh viên đều có khả năng tỏa sáng, chỉ là cần một người thầy, một người cô nhìn thấy ánh sáng đó sớm hơn.

Có những bạn sinh viên từng bỏ học giữa chừng, rồi quay lại lớp chỉ để nói: “Em nhớ cảm giác được học tiếng Anh với cô.”
Có những bạn nhắn tin giữa đêm, hỏi tôi cách phát âm đúng một từ.
Và có cả những bạn, sau khi tốt nghiệp, vẫn gửi lời chúc: “Em hy vọng cô vẫn cười nhiều như ngày đầu em gặp.”
Những điều nhỏ bé ấy, chính là phần thưởng lớn nhất của người làm nghề giáo.

Khi mình học lại từ sinh viên

Bốn năm qua, tôi nhận ra: tôi không chỉ dạy, mà còn học từ chính những sinh viên của mình.
Tôi học được sự hồn nhiên, học cách tha thứ cho những lỗi nhỏ, học cách cười khi mọi thứ không như ý, học cách bắt đầu lại sau mỗi lần thất bại.

Có một lần, tôi hỏi một sinh viên:

“Why do you want to learn English?”
Em trả lời: “Because I want to understand more people.”

Tôi mỉm cười. Đơn giản, mà sâu sắc.
Đôi khi, chính các em lại nhắc tôi nhớ về lý do mình bắt đầu: để hiểu, để kết nối, để yêu thương.

Và cũng từ những sinh viên ấy, tôi học được sự kiên cường.
Có em đi làm thêm ban đêm, sáng vẫn đến lớp, mắt thâm quầng mà vẫn cố gắng ghi chép.
Có em ở xa, mỗi ngày đi hơn 10 cây số chỉ để không bỏ buổi học nào.
Có em nói tiếng Anh chưa trôi chảy, nhưng không bao giờ bỏ cuộc.
Tất cả những điều ấy khiến tôi hiểu rằng: người dạy có thể cho đi kiến thức, nhưng chính sinh viên mới là người dạy lại chúng ta cách tin vào nghị lực con người.

Khi ngọn lửa được truyền đi

FPT PolySchool cho tôi một môi trường nơi người thầy không chỉ dạy chữ, mà còn được truyền cảm hứng. Ở đây, tôi không thấy mình đơn độc. Mỗi đồng nghiệp đều mang trong mình một câu chuyện riêng, một niềm tin riêng. Chúng tôi gặp nhau giữa những giờ họp, những buổi workshop, hay đơn giản là qua một tách cà phê buổi sáng để kể nhau nghe những “chuyện nhỏ” mà chỉ người trong nghề mới hiểu.

Tôi từng nghĩ, yêu nghề là chuyện của cảm xúc. Nhưng càng dạy, tôi càng hiểu, yêu nghề là một sự lựa chọn. Lựa chọn đứng lớp mỗi ngày dù áp lực, lựa chọn mỉm cười dù có hôm mệt nhoài, lựa chọn tiếp tục gieo dù chưa thấy ngày gặt.

Ở FPT PolySchool, sinh viên không chỉ học, mà còn sống cùng giá trị “học để làm, học để trưởng thành”. Chính điều đó giúp tôi luôn có niềm tin rằng, mình đang đồng hành với thế hệ trẻ thật sự khác biệt – những người dám nghĩ, dám thử, dám sai và dám đứng dậy.

Và tôi biết, tôi sẽ vẫn chọn như thế, vì tôi tin rằng, giáo dục không chỉ thay đổi sinh viên, mà còn khiến người dạy trở nên tốt hơn.

Niềm tin nhỏ mỗi ngày

Bốn năm không dài, nhưng đủ để tôi hiểu rằng nghề dạy không phải là con đường dễ đi.
Nhưng đó lại là con đường khiến tôi thấy mình sống thật nhất.

Tôi không nhớ hết những bài kiểm tra, những lần giảng hay những giáo án chỉnh sửa nhiều đến mức thuộc lòng.
Tôi chỉ nhớ ánh mắt lấp lánh của sinh viên khi nói được câu đầu tiên bằng tiếng Anh.
Tôi nhớ tiếng cười trong lớp khi cả cô trò cùng sai một từ phát âm.
Tôi nhớ cảm giác hạnh phúc đến nghẹn khi đọc những dòng chữ nhỏ viết bằng tay run rẩy: “Thank you, teacher.”

Và tôi biết, tôi sẽ còn tiếp tục.
Tiếp tục đứng trên bục giảng, tiếp tục học cùng sinh viên, tiếp tục gieo những hạt mầm nhỏ bé của ngôn từ, của niềm tin, của tình yêu học hỏi.
Vì đôi khi, hạnh phúc của người thầy đơn giản chỉ là thấy sinh viên mỉm cười khi hiểu được một điều mới.

“Chỉ cần gieo bằng cả tấm lòng, sẽ luôn có ai đó nảy mầm.”

Phương Anh

Là mô hình giáo dục trực thuộc Tập đoàn FPT, FPT PolySchool hiện đang triển khai chương trình đào tạo dành cho học sinh sau tốt nghiệp THCS với 6 ngành học mũi nhọn: Lập trình máy tính, Công nghệ thông tin, Thiết kế đồ họa, Quản trị kinh doanh, Quản lý vận tải và dịch vụ logistics và Quản trị khách sạn cùng 9 chuyên ngành bắt nhịp xu thế thị trường. Trải qua hơn 5 năm hình thành và phát triển, nhà trường đã xây dựng mạng lưới kết nối với hơn 2.000 doanh nghiệp, có mặt tại 18 tỉnh thành trên toàn quốc và đạt tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp có việc làm lên tới 97,7% - một con số ấn tượng khẳng định niềm tin và chất lượng.

Đăng ký FPT PolySchool ngay hôm nay để trở thành sinh viên FPT PolySchool sau tốt nghiệp THCS tại đây: bit.ly/FPTPolySchool2025 hoặc qua hotline 0963.400.865.

Cùng chuyên mục

ĐĂNG KÝ TƯ VẤN TRỰC TUYẾN

  • This field is for validation purposes and should be left unchanged.

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *